
Cảm nhận về tình yêu thương của bà dành cho các cháu trong đoạn trích “Bà ngồi ở góc nhà” – Ma Văn Kháng
(Tóm lược: Bà đã tám mươi lăm tuổi, bà chỉ ngồi ở góc nhà gà gật và nhắc nhở các cháu làm việc nhà nhưng Tuất, Hồng, Hải luôn khó chịu và cãi lại bà. Khi biết sự việc đó, bố chúng đã nghiêm khắc dạy dỗ các con.)
… Lúc ấy là chín giờ rưỡi, bố đi họp ở công ty về. Thoáng qua là bố biết hết đầu đuôi câu chuyện. Bố bảo mẹ, thôi để các con nó học, xong bố sẽ nói chuyện.
Mười giờ rưỡi, Tuất, Hồng, Hải học xong bài, ngồi trước mặt bố. Bố nói:
– Các con nghĩ rằng, bà chỉ có một tuổi già tám mươi lăm năm sống chuyên ngồi thui thủi ở góc nhà như hôm nay thôi ư? Không, bà có cả một thời thanh niên sôi nổi. Bà từng là thanh niên xung phong, từng cầm súng bắn máy bay giặc Mĩ xâm lược nước ta. Bà làm công nhân dệt đến năm mươi lăm tuổi mới về hưu. Ông lúc ấy còn ở bộ đội. Từ thằng Tèo trở đi đều qua tay bà săn sóc, nếu không thì…
Bố nói đến đó thì bà nằm ở cái phản ở buồng ngoài thức giấc.
– Bố Tèo nói cái gì thế?
– Bà cứ ngủ đi, để con dạy bảo chúng. Con cháu không biết công ơn ông bà thì không thành người, bà ạ. Nói rộng ra, con dạy cho chúng biết rằng: Đằng sau người già là cả một cuộc đời rộng lớn mà họ đã dũng cảm đương đầu đấy. Hãy kính trọng và yêu quý họ!
Bố nói dứt thì bước tới, cúi xuống đỡ bà dậy. Bà ngồi lên, cào tóc xong thì quài tay ra sau búi lại; tóc bà rụng hết rồi, búi lại chỉ còn bằng quả ổi. Nắn búi tóc bé tí, bà cúi xuống lục cái túi vải đỏ lâu nay lúc nào cũng vẫn để ở đầu giường. Trong cái túi đó có hai chỉ vàng, bà dự định dành cho cái Hải một, cái Hồng một. Trong cái túi đó có một cuốn sổ tiết kiệm, bà nói, bà để dành từ hồi thằng Tèo mới đẻ, giờ không biết có bao nhiêu, bà cho thằng Tèo và thằng Tuất để hai đứa mua xe máy, con trai đi đâu phải có cái xe máy mới ra mẽ người!
– Con biết rồi! Con biết rồi! Bà nằm nghỉ đi!
Bố nói. Bà chép miệng, xoài người xuống mặt phản:
– Ừ, mẹ nằm. Nhưng mà chắc là chẳng ngủ được nữa đâu, giời sắp sáng rồi còn gì!
Bà nằm co ro, chốc chốc lại nghển lên ngắt lời bố: “Thôi, các cháu nó còn dại người, đừng trách chúng, con à”…
(Trích “Bà ngồi ở góc nhà” – Ma Văn Kháng – “Những truyện hay viết cho thiếu nhi” – NXB Kim Đồng 2021, trang 172-174)
I. Mở đoạn
Giới thiệu được truyện ngắn, tác giả, vấn đề nghị luận.
II. Thân đoạn
Cảm nhận được tình yêu thương của bà dành cho các cháu qua lời kể của người kể chuyện, lời thoại của nhân vật, các chi tiết về hành động.
+ Bà là người chăm sóc các cháu từ khi các cháu còn nhỏ: “Từ thằng Tèo trở đi đều qua tay bà săn sóc…”
+ Dành dụm, chắt chiu, lo cho tương lai của các cháu: “Trong cái túi có hai chỉ vàng, một cuốn sổ tiết kiệm, bà để dành từ hồi thằng Tèo mới đẻ…”
+ Bao dung, chở che, coi các cháu còn nhỏ dại…
=> Bà giàu tình yêu thương, đức hi sinh, hết lòng lo cho các cháu.
III. Kết đoạn
Đánh giá vấn đề nghị luận, rút ra thông điệp, bày tỏ được cảm xúc, suy nghĩ về nhân vật bà.
Đoạn văn nghị luận 200 chữ trình bày cảm nhận về tình yêu thương của bà dành cho các cháu trong đoạn trích “Bà ngồi ở góc nhà” của nhà văn Ma Văn Kháng
Truyện ngắn “Bà ngồi ở góc nhà” của nhà văn Ma Văn Kháng là một tác phẩm giàu cảm xúc, khắc họa chân thực hình ảnh người bà giàu đức hi sinh, luôn âm thầm lo toan cho con cháu. Qua ngòi bút dung dị mà sâu sắc, tác giả đã tái hiện tình yêu thương bền bỉ, thầm lặng mà thiêng liêng của bà dành cho các cháu trong từng lời nói, hành động nhỏ bé. Cả cuộc đời bà đã gắn bó với những tháng năm cống hiến, từ thời tuổi trẻ sôi nổi làm thanh niên xung phong, cầm súng đánh giặc đến khi làm công nhân dệt vất vả nuôi con, nuôi cháu. Dù ở tuổi tám mươi lăm, bà vẫn âm thầm chăm sóc, lo toan cho tương lai các cháu bằng những đồng tiền chắt chiu, dành dụm từ cuốn sổ tiết kiệm, hai chỉ vàng nhỏ bé. Không chỉ yêu thương, bà còn là người rất bao dung, luôn che chở cho con cháu, dù các cháu hỗn hào, cãi lại, bà vẫn nhận phần thiệt về mình, chỉ sợ các con phải phiền lòng. Tình yêu thương vô bờ bến ấy đã làm sáng bừng vẻ đẹp tâm hồn của người bà Việt Nam giàu đức hi sinh, nhân hậu. Đọc đoạn trích, ta không khỏi xúc động và tự nhắc nhở mình phải biết trân trọng, yêu thương ông bà, cha mẹ, những người đã dành cả đời âm thầm vun đắp cho thế hệ sau.