
Cảm nhận đoạn thơ “Mẹ” của Trường Phi Bảo
Mẹ
(Trường Phi Bảo)
Sanh con ra bao nhiêu là khổ nhọc
Để mùa thu về những tia sáng đầu tiên
Con hé mắt thấy cuộc đời hiển hiện
Tiếng khóc ban sơ con thầm hỏi Mẹ đâu ?
Chim hót gọi bình minh, tai con nghe tiếng mẹ ơ ầu
Mọi giấc mơ đều nẩy mầm trổ nụ
Lời mẹ ru tuổi thơ con tạm trú
Qua bến bờ bình yên – trái tim con dịu dàng
Lòng Mẹ bao la như biển cả, suối ngàn
Bầu sữa Mẹ nuôi tình con khôn lớn
Tất cả bài học về cuộc đời rộng lớn
Con điều học lóm từ vất vả Mẹ Cha
Cây lúa trổ bông làm ra hạt gạo
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm
Mẹ đem yêu thương rải khắp tâm hồn
Cho con biết quan tâm những con người cùng khổ
Con bắt đầu hiểu chuyện trên mái tóc bạc phơ
Con bắt đầu biết đau từ dấu chân chim in trên mắt
Mẹ gánh đời con qua mùa đông dao cắt
Cái lạnh Mẹ mang, cái ấm con nhờ.
Lưng Mẹ còng, con đã viết nên thơ
“Mùa xuân về Mẹ tôi thêm tuổi mới
Tôi lo sợ những ngày sắp tới
Mẹ không còn đặng trả hiếu Mẹ ơi !”
Con hai mươi hai tuổi trắc trở cuộc đời
Khóc nhiều quá làm nụ cười Mẹ tắt
Mẹ vỗ về, an ủi, Mẹ lòng đau ruột thắt
Con tự hào khi có Mẹ chở che.
Đề: Viết đoạn văn nghị luận 200 chữ trình bày cảm nhận về đoạn thơ trong bài Mẹ của Trường Phi Bảo
“Con bắt đầu hiểu chuyện trên mái tóc bạc phơ
Con bắt đầu biết đau từ dấu chân chim in trên mắt
Mẹ gánh đời con qua mùa đông dao cắt
Cái lạnh mẹ mang, cái ấm con nhờ.”
Gợi ý
* Về nội dung:
– Con thấu hiểu công ơn của mẹ qua cảm nhận về “mái tóc bạc phơ”, xót xa về mẹ ngày một già thêm qua “dấu chân chim in trên mắt”.
– Lòng biết ơn của con với những hi sinh thầm lặng của mẹ:
+ Gánh con qua bao mùa đông dao cắt: nhờ có mẹ con vượt qua những mùa đông lạnh giá, những khắc nghiệt của cuộc đời.
+ Cái lạnh mẹ mang, cái ấm con nhờ: mẹ nhận phần lạnh giá, thiệt thòi, khó khăn về mình để con được ấm áp, an vui, hạnh phúc.
* Về nghệ thuật:
– Thể thơ tự do.
– Giọng điệu tâm tình, tha thiết.
– Điệp ngữ “Con bắt đầu” nhấn mạnh tình cảm của người con.
– Ngôn ngữ bình dị, giàu cảm xúc, giàu hình ảnh.
Bài làm tham khảo
Tình mẫu tử luôn là nguồn cảm hứng thiêng liêng trong thi ca, và đoạn thơ trong bài “Mẹ” của Trường Phi Bảo đã chạm tới những rung động sâu lắng nhất trong lòng người đọc. Hình ảnh “mái tóc bạc phơ”, “dấu chân chim in trên mắt” không chỉ gợi tả vẻ ngoài tảo tần của mẹ mà còn là dấu vết của thời gian, của những hi sinh lặng thầm mà mẹ gánh chịu để nuôi con khôn lớn. Từng câu thơ mộc mạc nhưng thấm đẫm yêu thương, đặc biệt là hình ảnh “Mẹ gánh đời con qua mùa đông dao cắt”, “Cái lạnh mẹ mang, cái ấm con nhờ” đã khắc họa thật cảm động sự hi sinh quên mình của mẹ, luôn chấp nhận gian khổ để con được an lành, hạnh phúc. Nghệ thuật điệp ngữ “Con bắt đầu” như nhấn mạnh sự trưởng thành trong nhận thức, khi người con dần thấu hiểu sâu sắc tình yêu thương và công ơn dưỡng dục của mẹ. Thể thơ tự do kết hợp với giọng điệu tâm tình, tha thiết, cùng ngôn ngữ giản dị mà giàu hình ảnh đã tạo nên những vần thơ xúc động, lắng đọng trong lòng người đọc về tình mẹ bao la, vô bờ bến.