Kể về việc tốt em đã làm khiến cha mẹ vui lòng – Tập làm văn 6
Kể về một việc tốt mà em đã làm khiến cha mẹ vui lòng.
Con đường từ trường về nhà em rất ngắn mà sao hôm nay em cảm thấy như nó đang trải dài vô tận. Dài hơn rất nhiều so với niềm vui mừng phấn khởi của em. Em đạp xe về nhà, vội vã hơn thường lệ, để chỉ mong được khoe với mẹ về việc làm hữu ích của mình trong buổi sáng hôm nay.
Sáng nay trời chuyển sang thu, tiết trời hơi lạnh. Em đạp xe tới trường mà miệng không ngớt xuýt xoa vì những cơn gió heo may và những giọt mưa lất phất gọi cái rét đầu mùa. Hình như người ta cảm thấy lạnh hơn lúc đầu mưa thì phải. Đang mải mê với những câu hát vu vơ, em bỗng giật mình: Sao mới sáng sớm mà đã có một cụ già trông tội nghiệp thế kia. Em quyết định dừng xe dù rất vội vì có vẻ như cụ già đang rất lạnh và lại bị lạc đường thì phải. Vừa xuống xe em liền hỏi:
– Cháu chào cụ ạ! Hình như cụ đang muốn hỏi đường có phải không?
Cụ già ngẩng mặt lên. Bây giờ em mới quan sát kỹ: cụ già chừng 80 tuổi, khuôn mặt nhăn nhúm lộ rõ một cuộc đời vất và phong sương. Cụ mặc chiếc áo nâu đã cũ và khá mỏng. Em đoán chắc nó không đủ che ấm cho cụ lúc này.
– Cụ mới ở quê ra. Nhà con trai cụ trước ở gần đây nhưng giờ đã chuyển ra chỗ mới, cụ thì không rõ đường đi đằng nào. Mà trời hôm nay sao tự dưng lạnh quá.
À thì ra là vậy! Nhưng mình cũng đâu biết đường, em nghĩ. Nhưng có cách rồi:
– Cháu cũng không rõ đường bà ạ! Nhưng cháu sẽ giúp bà đến chỗ các chú công an kia để hỏi đường và trước hết là để bà nghỉ cho đỡ lạnh.
Mải đưa cụ già qua những làn xe dày đặc để đến chỗ những chú công an, em quên mất đã gần đến giờ học. Lúc vừa quay lại thì đã muộn giờ. Em chỉ kịp chào cụ, nói lại với chú công an địa chỉ của mình rồi lên xe đạp vội.
Đến lớp em bị muộn mười lăm phút đầu giờ và bị cô giáo phê bình. Xấu hổ , em lặng lẽ đi vào lớp. Nhưng bài học vừa diễn ra chưa đầy nửa tiếng thì chú công an ban nãy đến lớp học của em. Chú trao đổi với cô giáo chủ nhiệm bên ngoài lớp trong sự ngơ ngác, xôn xao của cả lớp. Rồi cô giáo bước vào tươi cười nói:
– Trước hết cô xin lỗi Công Minh vì chưa hỏi kỹ đã vội phê bình. Các em ạ! Hôm nay bạn Minh đi muộn không phải vì cố tình vi phạm nội quy mà là vì bạn ấy đã giúp một cụ già bị lạc tìm thấy nhà của con trai mình. Trước tập thể, cô khen ngợi Minh. Còn các em, cô nghĩ đó cũng là một bài học tốt đối với tất cả chúng ta. Buổi học hôm ấy lại tiếp tục sôi nổi và ý nghĩa. Còn em, em vừa vui vừa rất tự hào. Em nghĩ chắc hẳn bố mẹ em cũng sẽ rất hài lòng về việc làm hữu ích của con trai mình.
Về đến nhà, em vội vàng kể lại việc tốt em đã làm sáng nay cho bố mẹ nghe, bố vui mừng khen ngợi em và còn nêu lên làm tấm gương cho các em học tập, mẹ ôm em vào lòng, xoa đầu em và không ngừng khen và động viên em làm nhiều việc tốt hơn nữa. Em thấy thật hạnh phúc.