
Ghi lại cảm nghĩ về tâm trạng anh trong khổ 1, 2 bài thơ “Nhớ mẹ và làng quan họ” – Trương Nam Hương
NHỚ MẸ VÀ LÀNG QUAN HỌ
Trương Nam Hương
(1). Nghe quan họ đêm rằm anh bật khóc
Lời chênh vênh uốn lượn mái chùa
Vịn câu hát anh lần về cội gốc
Chợt thấy mình có lỗi với làng xưa
(2). Bao mưa nắng đời anh chưa hiểu hết
Giờ xót xa thương mẹ nhớ làng
Mẹ cho của hồi môn là câu hát
Để con rời quê kiểng có hành trang
(3). Mẹ thường bảo làng ta giàu cổ tích
Có bà tiên ông bụt giúp người
Nhưng mẹ vẫn một đời áo rách
Cố giữ lành câu quan họ thôi!
(4). Người để lại chiếc khăn hoa lý
Em nhớ cho đời mẹ xưa nghèo,
Vẫn thơm thảo mùi hương quả thị
Với câu thề Quán Dốc trăng treo
(5). Giờ biết lấy cớ gì anh dối mẹ
Quan họ quên… rơi dọc tháng ngày
Sợi tóc rụng như lá vườn lặng lẽ
Mẹ không còn và mắt anh cay!
(6). Cứ ẩn hiện dáng đời trong câu hát
Lòng mẹ ta nhân hậu vô vàn
Vẻ thanh thoát nét hào hoa của trúc
Cũng nói lên cốt cách của làng
(7). Đêm nay ngồi nghe em thay mẹ hát
Trăng tròn người thẹn nón đầu che?
Chờ em hát đến “người ơi người ở…”
Hẳn lòng anh tủa rễ tựa cây đề.
(Dẫn theo Tuyển tập Thơ Việt Nam 1975 – 2000, Tập II
NXB Hội Nhà văn, Hà Nội, 2001, trang 264 – 265)
Gợi ý
Tâm trạng anh trong 2 khổ thơ:
– Xúc động, “bật khóc” khi nghe tiếng hát quan họ.
– Thương mẹ, nhớ làng, nhớ quê hương; khao khát được trở về, kết nối với mẹ và quê hương dù chỉ là trong tâm tưởng.
– Ân hận, xót xa (vì cuộc sống tha hương khiến mình lãng quên dần những nét đẹp văn hóa của xứ sở, cội nguồn).
Đoạn văn nghị luận 200 chữ ghi lại cảm nghĩ về tâm trạng anh trong khổ 1, 2 bài thơ “Nhớ mẹ và làng quan họ” – Trương Nam Hương
Có những lúc giữa bộn bề cuộc sống, một câu hát, một âm thanh xưa cũ cũng đủ khiến con người bồi hồi nhớ về quê hương và người thân yêu. Trong hai khổ đầu bài thơ “Nhớ mẹ và làng quan họ” của Trương Nam Hương, người đọc bắt gặp tâm trạng xúc động nghẹn ngào của “anh” khi nghe câu hát quan họ đêm rằm. Tiếng hát như cây cầu gợi nhớ, đưa anh trở về với mái chùa làng quê, nơi có mẹ, có tuổi thơ, có những giá trị văn hóa thân thương từng bị anh vô tình quên lãng. Sự xúc động dâng trào khiến anh bật khóc, bởi càng đi xa, anh càng thấm thía nỗi nhớ quê, nhớ mẹ, và hơn hết là nỗi ân hận vì “có lỗi với làng xưa”. Câu hát quan họ không chỉ là sợi dây kết nối anh với quá khứ mà còn là “của hồi môn” mẹ trao, giúp anh mang theo một phần hồn quê trong hành trang cuộc đời. Hai khổ thơ giản dị mà sâu sắc, gợi nhắc mỗi người con xa quê hãy luôn trân trọng và gìn giữ những giá trị thiêng liêng từ cội nguồn.
Chủ đề:Bài thơ Nhớ mẹ và làng quan họ, cảm nhận của anh/chị về người mẹ trong đoạn thơ nhớ mẹ và làng quan họ, Đọc hiểu Nhớ mẹ và làng quan họ, Mạch cảm xúc của bài thơ Nhớ mẹ và làng quan họ, Nhân vật trữ tình trong bài thơ Nhớ mẹ và làng quan họ, Nhớ mẹ và làng quan họ, Nhớ mẹ và làng quan họ nhân vật trữ tình, Nội dung bài thơ Nhớ mẹ và làng quan họ