
Trình bày suy nghĩ về “mơ ước” của nhân vật trữ tình trong bài thơ Bốn mùa mơ ước – Nguyễn Lãm Thắng
BỐN MÙA MƠ ƯỚC
Em mơ mình là cánh én
Gọi nắng xuân về muôn nơi
Trong veo nỗi niềm thương mến
Hòa trong rộn rã tiếng cười.
Em mơ mình là cơn gió
Giữa ngày nắng hạ nồng oi
Cùng mây bay đi đâu đó
Đem mưa dịu mát muôn nơi.
Em mơ là vầng trăng tỏ
Lung linh giữa trời thu xanh
Vui cùng những ngôi sao nhỏ
Như ngàn đôi mắt long lanh
Em mơ mình là ngọn lửa
Xua tan giá lạnh mùa đông
Đàn chim vui bay về tổ
Bữa cơm chiều quê ấm nồng…
Yêu từng dặm dài đất nước
Em mơ về con đường xa
Bốn mùa còn bao mơ ước
Ở phía chân trời bao la.
(Nguyễn Lãm Thắng, Giấc mơ buổi sáng, NXB Văn học, 2/2017)
Đoạn văn nghị luận 200 chữ trình bày suy nghĩ của em về “mơ ước” của nhân vật trữ tình trong bài thơ Bốn mùa mơ ước của tác giả Nguyễn Lãm Thắng
Có những giấc mơ không chỉ thuộc về riêng một người mà còn mang ý nghĩa cho cả cuộc đời chung, giống như những “mơ ước” của nhân vật trữ tình trong bài thơ Bốn mùa mơ ước của Nguyễn Lãm Thắng. Đọc thơ, ta bắt gặp những khát vọng trong trẻo và nhân văn: mơ làm cánh én mùa xuân để mang đến niềm vui, sự sống; mơ làm cơn gió mùa hạ để xua đi cái nắng oi nồng, đem mưa mát lành; mơ làm vầng trăng mùa thu để tỏa sáng dịu dàng, bình yên; mơ làm ngọn lửa mùa đông để sưởi ấm tình người, tình quê. Những mơ ước ấy tuy giản dị nhưng thấm đẫm tình yêu thiên nhiên, quê hương và khát vọng sẻ chia, cống hiến cho đời. Thơ không chỉ vẽ nên bức tranh bốn mùa tươi đẹp mà còn khơi gợi trong ta suy ngẫm về lý tưởng sống của con người: phải biết ước mơ, phải khát khao sống có ích thì mới làm cuộc đời thêm ý nghĩa. Từ bài thơ, mỗi người, đặc biệt là thế hệ trẻ, cần nuôi dưỡng trong mình những ước mơ trong sáng, hướng đến những giá trị cao đẹp để góp phần làm cho cuộc sống ngày một tốt đẹp hơn.