
Đoạn văn ghi lại cảm nghĩ về đoạn trích “Theo con” của Đặng Huy Giang
Ăn theo con,
Ngủ theo con,
Đi đứng theo con,
Thời gian biểu một tuần không thay đổi.
Bốn tuổi dưới theo bảy tuổi,
Ta là kẻ nô lệ tình ranh của tụi đó khó khắc.
[…]
Hát theo con,
Cười theo con,
Ngẩng theo con,
Lớn và bé vận hành trong guồng máy.
Sáu giờ kém mười lăm: Bấm nút đi,
Mười sáu giờ ba mươi: Bấm nút về,
Tư duy bất vọng theo chiều lăn bánh xe.
[…]
Dẫu âm thanh đi chậm hơn, ánh sáng
đến nhanh hơn nhưng
sấm và chớp, cha và con…
Chúng ta nghẹt thở vì bụi đường,
Nghẹt thở vì chờ đợi.
Mặc dầu vậy cũng chẳng hề hấn gì
Bởi quá khứ vẫn thường giải minh
Theo bước chạy con trẻ.
(Trích Theo con, Đặng Huy Giang, Thơ Việt Nam thế kỉ XX – Thơ trữ
I. Mở đoạn:
– Giới thiệu ngắn gọn về đoạn trích “Theo con” của Đặng Huy Giang.
– Nêu khái quát cảm xúc chung của em sau khi đọc đoạn trích.
II. Thân đoạn: Nội dung chính của đoạn trích:
– Miêu tả hành trình người cha âm thầm theo con từ nhỏ đến lớn.
– Thể hiện tình yêu thương, sự hi sinh, tận tụy và đồng hành của người cha.
– Hình ảnh, chi tiết gây ấn tượng:
+ Các động từ lặp đi lặp lại như “ăn theo con”, “ngủ theo con”, “hát theo con”…
+ Hình ảnh “nghẹt thở vì bụi đường, nghẹt thở vì chờ đợi” gợi cảm giác ngột ngạt, vất vả và sự hi sinh thầm lặng.
– Cảm nhận cá nhân:
+ Cảm thấy xúc động, biết ơn và trân trọng hơn tình cảm gia đình.
+ Nhận ra cha mẹ luôn lặng thầm hy sinh vì con cái mà không cần đền đáp.
III. Kết đoạn
– Khẳng định lại ấn tượng về đoạn thơ.
Đoạn văn 300 chữ ghi lại cảm nghĩ về đoạn trích “Theo con” của Đặng Huy Giang
Có những tình yêu không ồn ào, không phô trương, nhưng lại bền bỉ và sâu lắng đến nao lòng, đó là tình yêu cha mẹ dành cho con cái. Tình yêu ấy không nằm ở những lời nói hoa mỹ mà hiện hữu trong từng hành động lặng thầm, từng bước chân âm thầm dõi theo con suốt hành trình trưởng thành. Đọc đoạn trích “Theo con” của Đặng Huy Giang, càng thấm thía hơn vẻ đẹp giản dị mà cao cả của tình cha. Những dòng thơ như lời tự sự chân thành của một người cha gắn bó cuộc đời mình với nhịp sống của con: từ “ăn theo con”, “ngủ theo con” đến “hát theo con”, “ngẩng theo con”… Từng động từ lặp lại như nhịp đập đều đặn của một trái tim luôn hướng về con, vừa trìu mến, vừa đầy nhẫn nại. Cuộc sống của người cha thu gọn trong “thời gian biểu” bất biến, sáng sớm bấm nút đưa con đi, chiều tối bấm nút đón con về, một vòng quay đều đặn nhưng không hề đơn điệu, bởi nơi đó chất chứa biết bao yêu thương. Đặc biệt, hình ảnh “nghẹt thở vì bụi đường, nghẹt thở vì chờ đợi” khiến em không khỏi xúc động. Đó là nỗi vất vả âm thầm, là sự hy sinh chẳng lời than, là trái tim người cha vẫn lặng lẽ yêu con theo cách riêng của mình. Đoạn thơ để lại trong em những cảm xúc sâu sắc, giúp em thêm biết ơn và trân quý hơn sự hiện diện thầm lặng mà vĩ đại của cha mẹ trong cuộc đời. “Theo con” không chỉ là một bài thơ, mà còn là lời nhắc nhở nhẹ nhàng mà sâu sắc về những tình cảm đáng quý nhất trong cuộc sống.