
Đoạn văn 200 chữ ghi lại cảm nghĩ về bài thơ “Xin trả lại con làng Nủ” – Đỗ Xuân Thu
“Làng Nủ mình đâu rồi bố ơi?
Mẹ và các em con cũng đâu rồi hả bố?
Sao bố con mình cùng lấm lem bùn lũ?
Đây là đâu mà mịt mù thế này?
Không thể nào con cựa được chân tay
Không thở được, mũi mồm toàn bùn đất
Có phải bố đấy không mà ôm con rất chặt?
Tỉnh lại đi bố ơi! Đưa con trở về nhà!
Trường của con vừa khai giảng hôm qua
Con sung sướng ngày đầu tiên đi học
Chưa biết tên bạn bè, nhiều đứa còn dỗi khóc
Sao ở đây giờ chỉ thấy bùn?
Con muốn về nhà, về làng Nủ yêu thương
Muốn đi học, đón Trung thu cùng bạn
Không muốn ở đây dưới đất này lạnh lắm
Bố tỉnh lại đi…đưa con về!”
[…]
(Trích: “Xin trả lại con làng Nủ”, Đỗ Xuân Thu – Trung thu 2024)
* Chú thích: Đỗ Xuân Thu là một trong những tác giả viết nhiều sách nhất trong số hội viên Hội Nhà văn Việt Nam hiện nay với trên 30 đầu sách ở nhiều thể loại khác nhau, nổi bật nhất là thơ ca. Thơ ông đằm thắm, giản dị, nhiều xúc cảm với những tiếc nuối dịu ngọt.
Bài làm
Đoạn thơ “Xin trả lại con làng Nủ” của Đỗ Xuân Thu là một tiếng khóc nghẹn ngào, lay động lòng người trước thảm cảnh mà thiên tai đã gây ra cho người dân vùng cao Lào Cai, đặc biệt là những đứa trẻ vô tội. Giọng thơ hóa thân thành tiếng gọi thảng thốt của một em bé bị vùi lấp dưới bùn đất, khiến người đọc không khỏi quặn lòng: “Không thể nào con cựa được chân tay / Không thở được, mũi mồm toàn bùn đất”. Những câu thơ như nhói vào tim mỗi chúng ta, khắc họa chân thực và ám ảnh bi kịch của các em nhỏ – những mầm non chưa kịp lớn đã bị thiên nhiên tàn nhẫn vùi lấp. Câu thơ “Trường của con vừa khai giảng hôm qua…” càng khiến nỗi đau dâng trào khi giấc mơ cắp sách đến trường mới bắt đầu đã mãi dở dang. Ước nguyện nhỏ bé “muốn về nhà… muốn đi học” – giờ đây trở thành điều không thể. Với thể thơ tự do, ngôn ngữ mộc mạc giàu hình ảnh, Đỗ Xuân Thu đã truyền tải một cách sâu sắc nỗi đau, đồng thời khơi gợi lòng trắc ẩn và ý thức sẻ chia của mỗi chúng ta trước những mất mát của đồng bào mình.