
Cảm nhận về nhân vật người bố trong truyện ngắn “Bố tôi” của Nguyễn Ngọc Thuần
BỐ TÔI
(Nguyễn Ngọc Thuần)
Tôi đi học dưới đồng bằng. Còn bố tôi, từ núi đồi hiểm trở, ông luôn dõi theo tôi.
Bao giờ cũng vậy, ông mặc chiếc áo kẻ ô phẳng phiu nhất, xuống núi vào cuối mỗi tuần. Ông rẽ vào bưu điện để nhận những lá thư tôi gửi. Lặng lẽ, ông vụng về mở nó ra. Ông xem từng con chữ, lấy tay chạm vào nó, rồi ép vào khuôn mặt đầy râu của ông. Rồi lặng lẽ như lúc mở ra, ông xếp nó lại, nhét vào bao thư. Ông ngồi trầm ngâm một lúc, khẽ mỉm cười rồi đi về núi.
Về đến nhà, ông nói với mẹ tôi: “Con mình vừa gửi thư về”. Mẹ tôi hỏi: “Thư đâu?”. Ông trao thư cho bà. Bà lại cẩn thận mở nó ra, khen: “Ôi, con mình viết chữ đẹp quá! Những chữ tròn, thật tròn, những cái móc thật bén. Chỉ tiếc là không biết nó viết gì. Sao ông không nhờ ai đó ở bưu điện đọc giùm?”. Ông nói: “Nó là con tôi, nó viết gì tôi biết cả.”. Rồi ông lấy lại thư, xếp vào trong tủ cùng những lá thư trước, những lá thư được bóc ra nhìn ngắm, chạm mặt rồi cất vào, không thiếu một lá, ngay cả những lá thư đầu tiên nét chữ còn non nớt.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước chân vào trường đại học. Một ngày khai trường đầu tiên không có bố. Bố tôi đã mất. Nhưng tôi biết bố sẽ đi cùng tôi trên những con đường mà tôi sẽ đi, suốt cả hành trình cuộc đời.
(Theo Nguyễn Ngọc Thuần, in trong “Bồi dưỡng học sinh vào lớp 6 môn Tiếng Việt”, NXB Giáo dục Việt Nam, 2012.)
Gợi ý:
* Khái quát chung: Tác giả, tác phẩm, ấn tượng chung về nhân vật.
* Cảm nhận cụ thể về nhân vật:
– Giới thiệu nhân vật: sống ở vùng núi cao, đi chân đất, không biết chữ. Đó là người cha miền núi nghèo, cuộc sống vất vả…
– Cảm nhận về nhân vật: quan tâm, dõi theo con; nâng niu tất cả những gì thuộc về con: mở lá thư ra ngắm nhìn, xếp vào trong tủ; ông cảm nhận được tình yêu, nỗi nhớ nhà, nhớ người thân của con… Là người cha yêu con, tinh tế, thấu hiểu tâm tư tình cảm của con.
– Đặc sắc nghệ thuật: nhân vật được đặt vào tình huống gần gũi, đời thưởng; sử dụng ngôi kể thứ nhất, xây dựng nhân vật chủ yếu qua ngoại hình, hành động, lời nói…
* Đánh giá chung: Nhân vật tiêu biểu cho những người cha giàu tinh yêu thương con; qua nhân vật tác giả thể hiện sự trân trọng, ngợi ca tình phụ tử thiêng liêng, sâu nặng.
Đoạn văn nghị luận 200 chữ Cảm nhận về nhân vật người bố trong truyện ngắn “Bố tôi” của Nguyễn Ngọc Thuần
Nguyễn Ngọc Thuần là nhà văn giàu cảm xúc, thường viết về những con người bình dị với tình cảm gia đình sâu sắc, ấm áp. Truyện ngắn “Bố tôi” là một tác phẩm xúc động, khắc họa hình ảnh người cha miền núi nghèo, lam lũ nhưng lại có tình yêu thương con vô bờ bến. Nhân vật người bố hiện lên mộc mạc, giản dị nhưng khiến người đọc không khỏi xúc động bởi tấm lòng bao dung, tinh tế và sự thấu hiểu con một cách lặng thầm. Dù sống nơi núi rừng hiểm trở, người cha vẫn luôn dõi theo từng bước chân con, nâng niu từng lá thư, từng nét chữ như chạm vào chính tâm hồn con mình. Dẫu không biết chữ, ông vẫn cảm nhận được tình yêu, nỗi nhớ của con qua cách ông chạm tay vào từng con chữ, mỉm cười hạnh phúc rồi lặng lẽ cất thư vào tủ. Tác giả đã đặt nhân vật vào những tình huống đời thường, sử dụng ngôi kể thứ nhất để khắc họa một người cha nghèo khó mà giàu yêu thương, thể hiện sự trân trọng, ngợi ca tình phụ tử thiêng liêng, sâu nặng và để lại trong lòng người đọc một ấn tượng khó phai.
🔻 Xem thêm:
Phân tích nhân vật người bố trong truyện ngắn Bố tôi của Nguyễn Ngọc Thuần
Chủ đề:đọc hiểu bố tôi - nguyễn ngọc thuần, Hoàn cảnh sáng tác "Bố tôi" của Nguyễn Ngọc Thuần, Phân tích nhân vật người bố trong văn bản Bố tôi, Phân tích tác phẩm Bố tôi của Nguyễn Ngọc Thuần, Phân tích truyện ngắn Bố tôi của Cao Thị Tỵ, Tóm tắt truyện ngắn "Bố tôi" của Nguyễn Ngọc Thuần, Văn bản bố tôi, văn bản bố tôi - nguyễn ngọc thuần