Bài văn kể về ngày khai giảng đầu tiên
Ngày đầu tiên đi học
Mẹ dắt tay đến trường
Em vừa đi vừa khóc
Mẹ dỗ dành yêu thương!
Bao giờ cũng thế, mỗi dịp tựu trường, lắng nghe những ca từ ngọt ngào, thân thương ấy, lòng tôi lại náo nức, xôn xao bao kỉ niệm về ngày khai trường đầu tiên khi tôi bước chân vào lớp Một. Dù đã trải qua nhiều ngày khai giảng, năm nào cũng vui và háo hức nhưng kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học là ghi dấu đậm nét mãi trong tôi, không bao giờ phai nhạt.
Tôi còn nhớ rất rõ, đêm trước ngày khai giảng hôm ấy, mẹ đã chuẩn bị rất chu đáo sách vở cho tôi. Nào là sách tiếng việt, sách toán, bút chì, cục gôm. Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn lo sợ và kiểm tra lại. Trong đầu tôi có những suy nghĩ non nớt: cô giáo của tôi có hiền không? Các bạn có bắt nạt tôi không? Học lớp một có khó không?,…. Tôi cứ suy nghĩ và trằn trọc như vậy cho đến khi tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Sáng hôm sau, mẹ dậy sớm lo cơm nước cho cả nhà rồi chở tôi đến trường bằng chiếc xe đạp thường ngày mẹ vẫn đi chợ nhưng đã được cọ rửa sạch sẽ, sáng sủa hơn. Như mọi ngày, tôi và mẹ vẫn thường đi trên con đường này nhưng sao hôm nay thấy lạ quá! Nó dài hơn so với mọi ngày.Tôi thấy một cảm giác hồi hộp và lo lắng xâm chiếm tâm hồn. Cây cối hai bên đường dường như xanh hơn. Những làn gió mát rượi thổi khiến làn tóc tôi bay bay. Tất cả cứ như thúc giục tôi và lôi cuốn tôi trong một cảm giác lạ lùng.
Bước tới cổng trường, trước mắt tôi ngôi trường hiện ra thật rộng lớn và xinh xắn làm sao!. Ngôi trường nổi bật nhất là dòng chữ “Trường Tiểu học Đại Kim ” với những lá cờ đủ màu phấp phới tung bay. Sân trường được trang hoàng bằng những lá cờ đỏ thắm, các khẩu hiệu in lớn trông vô cùng rực rỡ. Sự háo hức, bồi hồi hiện rõ lên khuôn mặt của từng học sinh và các thầy cô giáo. Trang phục của chúng tôi được thống nhất là áo trắng, quần xanh và thêm màu đỏ thắm của chiếc khăn quàng Đội. Còn các cô giáo thướt tha trong tà áo dài trắng giản dị mà vô cùng thanh lịch. Mẹ dẫn tôi vào trường. Tôi rụt rè không dám xa mẹ. Cũng như tôi, mấy bạn học sinh mới cũng được ba mẹ chở đến trường và cũng e ấp, rụt rè bên người thân. Mấy anh chị lớp lớn đã quen lớp, quen trường cười nói rất vui vẻ. Bỗng ba hồi trống giòn giã “Tùng! Tùng! Tùng!” Buổi lễ khai giảng đã bắt đầu. Giọng thầy hiệu trưởng vang lên: “Tập hợp học sinh lại để chuẩn bị cho buổi lễ”.
Mẹ dẫn tôi đến chỗ thầy Trần Huy Đức – thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi gởi tôi cho thầy rồi mới yên tâm đi làm. Tim tôi đập thình thịch và tôi rất buồn khi phải rời xa tay mẹ. Thầy Đức dẫn tôi đến chỗ các bạn và hướng dẫn cho chúng tôi xếp hàng ngay ngắn. Giờ phút quan trọng đã đến với tôi. Tôi chăm chú nghe thầy hiệu trưởng phát biểu. Tiếng trống đánh chào mừng buổi lễ thật đều. Tiếp theo là những tiết mục văn nghệ của các anh chị lớp lớn và các thầy cô giáo. Thay mặt cho những học sinh trong trường, một bạn học sinh đứng lên phát biểu những cảm xúc của mình và lời hứa “Cố gắng học thật tốt để trở thành con ngoan – trò giỏi – cháu ngoan Bác Hồ”. Tôi xem các màn biểu diễn mà không khỏi trầm trồ thán phục trước tài năng của các anh chị học sinh trường mình. Toàn bộ học sinh và các thầy cô cũng như các vị đại biểu đều không rời mắt khỏi sân khấu trước các tiết tiết mục rất hấp dẫn này… Buổi lễ kết thúc trong tiếng vỗ tay không ngớt của học sinh.
Chúng tôi được thầy giáo dẫn vào lớp học và bắt đầu tiết học đầu tiên. Thầy dạy cho chúng tôi làm toán và học chữ cái “a, b, c” đầu tiên. Buổi học đầu tiên ấy tôi đã quen được rất nhiều bạn bè và nhận được nhiều sự quan tâm, yêu thương của thầy giáo. Tôi vui sướng vô cùng.
Năm tháng đã qua đi, bây giờ tôi đã là học sinh lớp 6. Những kỉ niệm về buổi tựu trường đầu tiên tôi vẫn còn nhớ mãi. Tôi thầm cảm ơn cha mẹ, thầy cô đã nâng đỡ, dìu dắt tôi trở thành người.