[NLXH] Đời người có ba điều bất hạnh: Tuổi già, bệnh tật và những đứa con hư…
Cuộc đời mỗi người khó tránh khỏi những điều bất hạnh, có lẽ bởi vì thế mà triết lí phật giáo cho rằng đời là bể khổ. Nhưng có những bất hạnh vốn là quy luật của tự nhiên mà con người buộc phải chấp nhận rồi cũng có những nỗi bất hạnh mà tự thân mỗi người có thể thay đổi được nó. Trải nghiệm cuộc đời đã chỉ cho con người ta thấy rằng, ba điều bất hạnh nhất đời người đó là tuổi già, cái chết và những đứa con hư.
Bất hạnh là gì? Bất hạnh là những điều không may gặp phải khiến con người cảm thấy đau khổ. Tuổi già và cái chết là nỗi bất hạnh mà người ta vốn đã lường trước được. Nhưng còn những đứa con hư thì sao?
Tuổi già đến với mỗi người một cách tự nhiên như vị khách không mời mà đến, và dẫu là ai đi chăng nữa cũng khó lòng tránh khỏi nỗi sợ hãi bởi sự hiện diện của “vị khách ” này. Khi những nếp nhăn bắt đầu hỏi thăm trên khóe mắt và trên trán bắt đầu lộ diện những vết chân chim thì người ta đã lo lắng tìm cách trì hoãn nó bởi người ta biết rằng không thể ngăn cấm nó thôi đến với mình. Người ta sợ tuổi già bởi tuổi già đến cũng là lúc sức khỏe chẳng còn được dẻo dai, trí tuệ không còn được minh mẫn và nhất là sắc đẹp bị đánh gục bởi sức mạnh thời gian. Tuổi già không thể là hạnh phúc. Tuổi già chỉ có thể yên vui hoặc đau khổ. Tuổi già trở nên yên vui khi được mọi người kính trọng, đau khổ khi bị quên lãng và sống trong cảnh trơ trọi. Hãy yêu thương nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn đến ông bà, cha mẹ mình để cho tuổi già đến mà không hẳn là nỗi khổ đau, bất hạnh.
Đã là kiếp người thì phải trải qua sinh, lão ,bệnh, tử. Ấy là lẽ vô thường mà đạo phật đã dạy cho chúng ta. Thường con người chỉ sợ chết, nhưng chết lại là giai đoạn nhanh chóng nhất của bốn thời kỳ. Sinh ra chưa có trí khôn thì cũng chỉ vài ba năm là đã bắt đầu có ý thức. Đến khi lớn tuổi, lúc nào thấy được mình không còn sức vui thú với tuổi già thì mới bắt đầu nghĩ đến cái chết. Chết chỉ là một khoảng thời gian ngắn nhất để lìa đời. Biết rằng nó sẽ đến nhưng ai mà không sợ cái chết, đến con giun con dế còn muốn sống huống chi là con người. Biết bao người dù biết mình chẳng sống được bao lâu nhưng vẫn muốn được sống dù chỉ là thêm những giây phút ngắn ngủi. Người ta sợ chết có thể vì muốn được sống để được thấy những thứ tươi đẹp của cuộc đời, nhưng không hẳn thế, người ta sợ chết vì nghĩ mình chết đi rồi thì ai nuôi dưỡng con cái, ai thay mình đảm đương trách nhiệm làm cha , làm mẹ của những đứa con. Có vô vàn lí do khiến người ta sợ chết nhưng vẫn phải đương đầu với nó, sẵn sàng đón nhận nó bởi biết nó là quy luật. Bất hạnh của đời người bắt nguồn từ những điều không muốn mà vẫn phải chấp nhận như vậy đó.
Trong cuốn “Một nghìn lẻ một đêm” một nhà thông thái đã trả lời đám đông: “Nỗi khổ nhất và dai dẳng nhất trên đời là có đứa con hư“. Tuổi già không thể đảo ngược. Cái chết không thể tránh khỏi. Không ai có thể tránh khỏi những điều bất hạnh này. Nhưng người ta có thể tránh việc con cái hư hỏng như tránh lửa. Và điều đó không chỉ tuỳ thuộc vào người cha, người mẹ mà còn tuỳ thuộc vào bản thân những đứa con.
“Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ” , ai sinh con ra cũng mong con khôn lớn trưởng thành, đủ đầy hiếu nghĩa; ai cũng muốn dành cho con những điều tuyệt vời nhất, cha mẹ có thể chịu đói chịu khổ nhưng vẫn luôn cố gắng cho con mình những bữa cơm no, những manh áo ấm. Bao nhiêu niềm tin và hi vọng đều được gửi gắm vào những đứa con, nhưng nếu như niềm tin bị đổ vỡ bởi đứa con hư thì đó thực là bất hạnh. Nói như vậy để thấy rằng con cái có vai trò, sứ mệnh vô cùng to lớn, quan trọng đối với cha mẹ, gia đình. Con cái góp phần quyết định đến việc cha mẹ, gia đình có tránh được điều bất hạnh thứ ba ấy hay không. Nếu con cái chăm ngoan và biết nghe lời thì đó chính là nguồn vui, niềm hạnh phúc của cha mẹ. Nếu con cái hư hỏng tức là đã mang điều bất hạnh đến cho cha mẹ, gia đình.
Thế nào là một đứa con trai tốt, đứa con gái ngoan? Đó là những đứa con chỉ biết mang về cho gia đình sự hòa thuận và thanh thản, niềm vui và hạnh phúc. Đừng mang về gia đình sự lo âu, đau khổ và nhục nhã, tủi hổ. Đừng để cho tuổi già của cả cha và mẹ bị đầu độc bởi những hành vi xấu của bản thân. Hãy luôn quan tâm đến sự thuận hòa và niềm thanh thản trong gia đình, đến niềm vui và hạnh phúc của cha mẹ . Những đứa con ngoan là niềm thanh thản của tuổi già; những đứa con hư làm tuổi già biến thành địa ngục. Tục ngữ U-crai-na đã nói như vậy. Những lời nói độc ác của ta sẽ làm xây xát tâm hồn mỏng manh của mẹ. Mẹ có thể chịu đựng được tất cả: sự xúc phạm, nỗi đau đớn, điều phiền muộn….. nhưng mỗi vết xước là một vết thương đời đời trong tâm hồn mẹ. Mỗi người hãy nhớ kỹ điều ấy, hãy nhớ rằng ta chỉ có một người mẹ duy nhất ở trên đời mà thôi.
Làm một đứa con trai tốt, đứa con gái ngoan, điều mong muốn đó phải thấm vào máu thịt của tuổi thơ ấu, tuổi thiếu niên, tuổi thanh niên, tuổi thành niên và tuổi già. Con người cần phải là những đứa con ngoan cho đến những ngày cuối cùng của đời mình. Trách nhiệm của mỗi người đối với con cái của mình càng lớn thì nghĩa vụ làm con của người đó, ngay cả khi cha mẹ đã từ giã thế giới này, càng cao. Một đứa con ngoan không phải là đứa con biết mang thật nhiều tiền bạc về cho cha mẹ mà là đứa con biết mang lại cho cha mẹ những niềm vui, những động lực tinh thần lớn lao. Những điểm 9, điểm 10 trên mỗi bài học là niềm vui khôn xiết dành cho cha mẹ; những việc làm hữu ích với bản thân, với gia đình và xã hội là hạnh phúc dành cho cha mẹ. Không phải bằng những lí thuyết khô khan về đạo hiếu với cha mẹ mà hãy bằng những hành động thiết thực nhất để khiến cha mẹ vui lòng. Luôn ghi nhớ những lời dạy dỗ của cha mẹ để biến đó thành kim chỉ nam cho mỗi hành động của bản thân, hãy luôn nhớ rằng cha mẹ mãi bên ta, theo dõi ta trên khắp chặng đường đời. Yêu thương, kính trọng cha mẹ là nghĩa vụ thiêng liêng mà chúng ta cần có và phải có. Làm sao để cha mẹ vơi bớt đi được những bất hạnh của đời người là trách nhiệm của mỗi chúng ta.
Tuổi già và cái chết đến với mỗi người vốn là quy luật tất yếu của tự nhiên, dẫu biết rằng là bất hạnh mà người ta vẫn luôn phải sắn sàng đón nhận nó. Còn những đứa con hư, có ai lại sẵn sàng đón nhận điều đó bao giờ? Mỗi người sinh ra đều đang gánh trên vai mình trách nhiệm làm con. Hãy luôn là những đứa con ngoan để cha mẹ được vui lòng, được hạnh phúc, đừng để nỗi buồn hằn lên đôi mắt mẹ cha. Mỗi suy nghĩ và hành động đúng của chúng ta chính là góp phần kéo lùi xa những bất hạnh đến với cha mẹ mình.