[Học văn 7] Cảm nghĩ về mái trường em đang học
Trong cuộc đời mỗi người học sinh, có ai lại không có những kỉ niệm gắn bó với ngôi trường của mình để mà thương mà nhớ, để lấy đó làm hành trang theo suốt những bước đường đời. Ngoài cái nôi hạnh phúc là gia đình, người học sinh còn có ngôi nhà thứ hai tràn đầy tiếng cười và niềm vui đó là trường học. Ở đó có những người thầy cô giống như người cha, người mẹ ; có những bạn học giống như người anh, người chị trong gia đình. Với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường THCS Thăng Long, nơi tôi đang học, bởi chính nơi đây tôi đã và đang lưu giữ được nhiều cảm xúc thiêng liêng nhất.
Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc trước lớp hay tiếng cười nói hồn nhiên, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường rộng rãi thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng cho chúng tôi chơi đùa.
Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm đẹp của tôi về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo mừng như ngày tôi vào lớp Sáu, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ. Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyên chỉ có chúng tôi là đang lớn lên. Thấm thoắt hơn một năm đã trôi qua, giờ tôi là học sinh lớp bảy….Những bỡ ngỡ buổi đầu không còn nữa bởi bên tôi luôn có thầy cô dìu dắt, có bạn bè đồng hành. Có những lúc tôi nghĩ thầm, mong sao thời gian ngừng trôi để tôi có thể được sống mãi dưới ngôi nhà thân yêu và đầm ấm này.
Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho chúng tôi những bài học bổ ích. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người.
Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời, luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt trìu mến của thầy cô hay là những nụ cười của bạn bè tôi lại thấy lòng mình ấm áp hơn.
Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỉ niệm tưng bừng, rộn rã. Ngày khai trường, ngày hai mươi tháng mười một ….những ngày tháng tuyệt vời ấy để lại trong tôi những cảm xúc tuyệt vời khó gọi thành tên được. Tôi luôn tự hào về ngôi trường mình đang học, về truyền thống vẻ vang của nhà trường, đã nhiều năm rồi trường luôn đạt danh hiệu tiên tiến xuất sắc, thi đua dạy tốt học tốt xứng đáng với kì vọng của nước nhà. Tôi thấy bản thân mình cần có trách nhiệm phát huy truyền thống tốt đẹp ấy, bằng những việc làm cụ thể tôi sẽ gắng sức mình để giữ gìn môi trường ngày một xanh, sạch, đẹp hơn. Bởi tôi biết ngôi trường chính là tổ ấm hạnh phúc thứ hai của tôi, tôi yêu tổ ấm ấy.
Thời gian trôi đi như những làn sống dập dềnh ra khơi không trở lại. Nhưng chắc chắn rằng, tình yêu của tôi với ngôi trường THCS Thăng Long này sẽ không bao giờ phai nhạt, những kỉ niệm với mái trường yêu dấu sẽ mãi đi theo tôi trong suốt cuộc đời.