Bài tập làm văn số 2 – Ngữ văn 9
Đề bài: Kể về một giấc mơ, trong giấc mơ em được gặp người thân đã xa cách lâu ngày.
Hà nội ngày….tháng ….năm….
Dì xa nhớ!
Dì ơi! Đã lâu lắm rồi kể từ ngày chú dì cùng các em vào Nam sinh sống, vì điều kiện kinh tế khó khăn, đường xá xa xôi cách trở mà cháu chưa được gặp dì, cháu nhớ dì nhiều lắm. Lúc này đây, cháu trở dậy viết thư cho dì khi chiếc kim đồng hồ đã điểm 2h sáng. Cháu vừa trải qua một giấc mơ tuyệt đẹp dì ạ, giấc mơ đã đưa cháu trở lại những năm tháng tuổi thơ ngọt dịu sống bên dì, được dì ẵm bồng chăm sóc nâng niu. Cháu đã được trông thấy dì bằng hình hài thực sự chứ không chỉ còn là trong nỗi nhớ.
Giấc mơ đến thật nhẹ nhàng và êm ái. Trong mơ, cháu thấy mình như bé lại với hình ảnh cô bé nhỏ nhắn mặc chiếc áo hoa màu đỏ, tóc thắt bím hai bên, ngồi bên hiên nhà đợi dì đi chợ về. Dưới trời mùa thu trong xanh, từng cơn gió se se lạnh hiu hiu thổi làm bay vạt áo dì, bóng dì nhỏ nhắn , chiếc nón trắng nghiêng che phần ba khuôn mặt nhưng cháu vẫn nhận ra dì với nụ cười hiền hậu. A! Dì đã về! cháu reo lên mừng rỡ, lòng như mở cờ vì biết dì đi chợ thế nào cũng mua cho cháu một thức quà ngon hay một chiếc kẹp tóc, một chiếc áo thật đẹp. Cháu chạy lại ôm chân gì, trách móc sao dì đi lâu thế còn mắt thì nhòm thật nhanh xem hôm nay dì sẽ mua gì cho đứa cháu mà dì cưng nhất. Dì nhẹ nhàng đặt chiếc làn xuống đất, tay xoa đầu cháu rồi gõ nhẹ vào chán mà nói một câu quen thuộc: “ Cái con bé này, chỉ có thế là nhanh! ” Dì mở làn ra lấy cho cháu một gói kẹo vừng, kẹo mà cháu rất thích rồi còn bảo cháu thử đôi dẹp quai hậu mà dì mới mua cho cháu và bao giờ cũng thế, vừa xỏ dẹp cho cháu dì vừa cằn nhằn : “ đi dì mà như xé, cứ vài bữa lại thay dép rồi”, cháu chẳng nói gì, chỉ cười ngặt nghẽo.
Bất ngờ, một tiếng động nhỏ của chú mèo mun trên mái nhà làm cháu giật mình tỉnh giấc. Một nỗi buồn thoáng qua trong cháu, cháu thấy giận chú mèo kia làm mất đi giấc mơ đẹp mà cháu muốn nó kéo dài thật dài. Cháu nhớ về dì, nhớ về những năm tháng bố mẹ cháu công tác xa, cháu sống với dì và bà ngoại, đôi mắt cháu lim dim và chìm dần vào giấc ngủ. Như một chiếc máy ghi hình, giấc mơ về dì đã chuyển sang một hoạt cảnh khác. Cháu không còn là cô bé tóc thắt bím và hay khóc nhè nữa, cháu cũng không còn được nũng nịu với dì, đòi dì mua quà nọ thức kia. Và không thể khác được, dì không thể ở bên cháu mãi, dì phải đi lấy chồng. Giấc mơ đưa cháu trở về lại ngày mà với cháu là đáng buồn nhất – ngày dì mặc váy cưới màu trắng tinh khôi đi lên xe hoa về nhà chồng. Đó là ngày vui của tất cả mọi người, ấy vậy mà cháu lại khóc như mưa, khóc ròng tưởng chừng như bao nhiêu nước mắt đều tuôn ra hết. Và dì cũng khóc, dì bảo chóng ngoan rồi dì sẽ về nhà thường xuyên để chơi với cháu. Dì nói vậy để cháu vững dạ yên tâm chứ kì thực cháu biết dì không thể chằm bẵm cháu như trước kia được nữa. Cháu vâng lời dì, cháu không khóc ầm lên nữa nhưng lòng buồn rười rượi vì nghĩ mình mãi phải xa một người thân yêu nhất.
Cháu tỉnh dậy lần thứ hai bởi tiếng mưa lộp bộp rụng trên mái hiên nhà bác Mỹ. Cháu thấy người uể oải quá vì có lẽ cháu vừa khóc trong giấc mơ. Cháu cố lê bước chân ra khỏi giường và lấy cốc nước mát uống cho tỉnh táo. Cháu lại nghĩ về dì. Ngày cưới dì, cháu khóc ròng buồn vì phải xa dì thì giờ đây nó lại thành sự thật. Dì vào trong ấy đã tám năm nay chưa về thăm quê ngoại, về thăm đứa cháu bé bỏng ngày nào của dì. Cháu biết vì khó khăn mà dì đành xa quê hương bản quán, chú ốm đau luôn, các em còn nhỏ khiến cuộc sống của dì muôn phần vất vả. Cháu thương dì lắm. Cháu miên man trong những suy nghĩ về dì thì giấc ngủ lại đến lúc nào không hay.
“ Hân ơi! Ra xách đồ giúp dì nào! ”, một giọng nói trong trẻo bất giác vang lên, tiếng của dì. Ôi! Dì đã về, đúng là dì đã về. Cháu mừng quýnh, vội tắt bếp nồi canh đang nấu dở. Cháu chạy nhanh ra cổng đón dì, dì về mang theo rất nhiều đồ đạc, nào là quà cho ông bà, cho các cháu. Cháu thích nhất là con búp bê tóc vàng dì tặng cháu và bảo nó xinh như cháu vậy. Lúc này đây cháu mới có dịp ngắm kĩ dì sau tám năm xa cách, thời gian và những bộn bề lo toan của cuộc sống là làm dì thay đổi nhiều quá. Trên trán và khóe mắt dì đã phủ một vài nếp nhăn, mái tóc đen mượt dài chấm mông khi xưa đã không còn nữa mà thay vào đó là búi tóc khô xơ do phải đi nhiều dưới trời nắng nóng, duy chỉ có đôi mắt và nụ cười vẫn vậy, đôi mắt sáng trong và nụ cười hiền hậu mà dì vẫn luôn dành cho cháu. Dì hỏi cháu biết bao nhiêu là chuyện, nào chuyện học hành thi cử, nào chuyện cuộc sống ở nhà,…Cháu muốn nói với dì thật nhiều, hỏi dì thật nhiều mà lưỡi cứ líu lại chẳng thốt lên lời chỉ lí nhí được vài tiếng : “Cháu nhớ dì lắm, dì về lần này đừng đi nữa nhé!” khiến dì cũng phải bật cười. Dì bảo dì chỉ về quê chơi được hai hôm rồi phải vào Nam ngay vì phải chăm chú và các em. Nhìn dáng vẻ gầy gò của dì cháu thấy thương dì lạ, cháu ước mình cứ bé mãi và dì cứ trẻ mãi để lúc nào cũng được bên dì, được dì véo má, xoa đầu, chải tóc và đấm lưng cho.
Thế rồi thời gian hai ngày cũng trôi đi nhanh chóng, chắc có lẽ vì quá mong dì, vì quá hạnh phúc khi được gặp lại dì mà cháu thấy 48 giờ đồng hồ ngắn tựa vài giây. Cháu buồn lắm, cháu lại khóc tu tu như hồi còn nhỏ đòi theo dì đi chợ. Nhưng giờ đã khác rồi, dì đã có gia đình, dì cần phải chăm sóc cho gia đình của dì, cháu thấy lòng mình hụt hẫng. Sau bữa cơm trưa vui vẻ bên ông bà, dì lại tất tả chuẩn bị đồ đạc cho kịp chuyến xe chiều, dì dặn dò cháu biết bao nhiêu điều mà tai cháu cứ ù đi vì buồn, vì khóc. Cháu nói trong nức nở : “ Dì lại đi, biết đến bao giờ dì mới lại về với cháu”. Dì nở nụ cười hiền từ, khóe mắt dì rưng rưng: “ Cháu gái yêu của dì, đừng buồn nữa, yên tâm dì sẽ sớm về chơi với cháu, nhớ học hành thật tốt nghe”. Cháu đứng lặng nhìn cái bóng nhỏ bé của dì lên tàu, bàn tay dì vẫy vẫy cho đến khi toa tàu cuối cùng đi khuất vào im lặng.
“Dì, dì ơi!” Tiếng gọi mơ của cháu bất chợt làm cả nhà tỉnh giấc. Lúc này cháu mới biết cháu chỉ được gặp dì trong mơ thôi. Dù ngắn ngủi nhưng cũng làm vơi đi nỗi nhớ dì bấy lâu nay, cháu cứ bần thần nghĩ về giấc mơ kì diệu ấy. Các cụ ta vẫn nói “ Xẩy cha còn chú, xẩy mẹ bú dì” quả chẳng sai,với cháu dì như người mẹ hết lòng và tận tụy. Cháu rất yêu và nhớ dì, mong dì sớm về với cháu.
Mải kể cho dì nghe giấc mơ đẹp của cháu mà quên chưa báo tin tình hình ở nhà cho dì yên tâm. Bà và bố mẹ cháu vẫn khỏe mạnh, bà cứ nhắc tới dì luôn; cháu học hành rất tiến bộ, tháng nào cũng được ghi tên trên bảng danh dự của lớp. Dì cứ yên tâm làm ăn, chăm sóc chú tốt để chú mau khỏe lại, không phải lo lắng gì việc ở nhà. Khi nào chú khỏe, cuộc sống ổn định, chú dì đưa em về quê chơi nhé.
Có biết bao nhiêu điều cháu muốn nói với dì cảm giác như giấy mực không sao đủ hết. Tiếng gà gáy râm ran từng đợt vang lên trong xóm có lẽ báo trời sắp sáng dì ạ, cháu phải chợp mắt một lúc để sáng còn dậy kịp giờ đi học. Cháu xin dừng bút tại đây, cháu kính chúc dì và gia đình có thật nhiều sức khỏe, các em học hành tấn tới! Nhận được thư này, dì sớm hồi âm cho cháu nhé.
Cháu gái yêu của dì
Phạm Linh Nga