Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn
Cánh cò bay lả rập rờn
Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều
Quê hương biết mấy thân yêu
Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau
Mặt người vất vả in sâu
Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn
Đất nghèo nuôi những anh hùng
Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên
Đạp quân thù xuống đất đen
Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa.
(Việt Nam quê hương ta – Nguyễn Đình Thi)
Đoạn thơ trên trích trong bài thơ “Việt Nam quê hương ta” của tác giả Nguyễn Đình Thi đã để lại trong em nỗi xúc động sâu xa về vẻ đẹp của đất nước, con người Việt Nam. Với thể thơ lục bát mang âm hưởng nhẹ nhàng, bay bổng nhưng không kém phần sôi nổi, trầm hùng, đoạn thơ chứa chan tình yêu và niềm tự hào của tác giả dành cho đất nước. Câu thơ mở đầu là tiếng gọi đầy tha thiết: Việt Nam đất nước ta ơi , cách nhân hoá đất nước như người bạn, người thân đã góp phần tô đậm tình cảm mến thương sâu sắc. Sau tiếng gọi đầy tự hào đó là hình ảnh đất nước Việt Nam hiện lên với cánh đồng lúa mênh mông, với cánh cò bay lả, với mây mù che đỉnh Trường Sơn – một vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình, thanh bình, yên ả. Cách so sánh “đâu trời đẹp hơn” đã toát lên niềm tự hào vô bờ của tác giả. Từ vẻ đẹp của thiên nhiên, nhà thơ ca ngợi vẻ đẹp của con người. Đó là những con người cần cù, chất phác trong lao động, anh dũng, kiên cường trong chiến đấu. Hình ảnh “áo nâu nhuộm bùn” đã cụ thể hoá sự vất vả, gian lao, nhọc nhằn của những người nông dân chân lấm tay bùn, một nắng hai sương. Và cũng chính những con người đó, khi đất nước có chiến tranh, họ lại anh dũng đứng lên đánh đuổi quân thù, bảo vệ non sông gấm vóc của cha ông. Đoạn thơ đã cho em thêm yêu quý quê hương, đất nước mình, thêm trân trọng, tự hào về truyền thống đấu tranh giữ nước của dân tộc, thấy mình cần có trách nhiệm trong xây dựng và bảo vệ đất nước hôm nay và mai sau.