Site icon Lớp Văn Cô Thu

Viết bài văn biểu cảm về mẹ ( Văn mẫu 7)

Mẹ là điều tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho mỗi chúng ta. Sẽ là bất hạnh cho những ai không còn mẹ, không được hưởng hơi ấm từ tình thương yêu ngọt ngào của mẹ. Và với tôi, người mà tôi yêu thương,  kính trọng nhất chính là mẹ – người đã sinh ra tôi, nuôi dưỡng tôi, yêu thương tôi hơn cả bản thân mình.

Mẹ tôi rất đẹp. Không phải vì mẹ có nước da trắng hồng, có thân hình mảnh mai mà tôi khen mẹ đẹp. Mẹ đẹp bởi mẹ có giọng nói trong trẻo, dịu dàng của người con gái hà thành,  tâm hồn mẹ là tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam truyền thống.  Bố vẫn thường kể cho chị em tôi nghe,  hồi bố mẹ mới cưới nhau cuộc sống không được dễ chịu như bây giờ, ông bà nội ngoại tôi đều khó khăn nên không giúp đỡ được nhiều cho bố mẹ. Chỉ với hai bàn tay cùng một ý chí, nghị lực phi thường mà mẹ tôi đã chèo lái kinh tế gia đình thoát khỏi những ngày tháng khó khăn nhất. Bố thương mẹ lắm, bố bảo mẹ cứ nghỉ ngơi để bố lo tất cả nhưng mẹ không chịu mà nhất quyết đi làm kiếm tiền, trang trải cuộc sống gia đình, song hành cùng bố gây dựng cơ nghiệp.  Đến bây giờ bố vẫn phục tài năng và ý chí sắt đá của mẹ lắm.

Rồi chị em chúng tôi lần lượt ra đời, bố mẹ tôi vỡ òa trong niềm hạnh phúc nhưng cũng kể từ đó gánh nặng lại đè lên đôi vai gầy của mẹ gấp nhiều lần. Ông bà đã già nên không thể chăm sóc các cháu được nhiều, một mình mẹ đêm hôm khuya sớm săn sóc, bú mớm cho tôi. Tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên và chẳng bao giờ nghĩ rằng đó chính là sự hi sinh cao cả và thầm lặng của mẹ.

Khi tôi vào lớp 1 thì mẹ sinh em Khánh, cuộc sống của mẹ lại tiếp tục những chuỗi ngày vất vả nhưng tràn ngập tiếng cười. Mẹ chăm chút cho em từng li từng tí một, chưa bao giờ để em có một vệt muỗi cắn, một vết xước trên da thịt,… Nhịp sống hàng ngày của mẹ tất bật thêm bởi hai đứa con nhỏ, đứa lớn chưa kịp cho ăn xong thì đứa bé đã khóc nhè, khiến mẹ chẳng có đến một phút nghỉ ngơi. Ấy thế mà tôi chưa bao giờ thấy mẹ gắt gỏng hay than phiền một điều gì, tất cả mọi việc trong gia đình đều một mình mẹ lo chu tất để bố yên tâm ra ngoài làm việc. Sự hi sinh của mẹ thật lớn lao đến vô cùng!

Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Khi em Khánh đã lớn, có thể gửi trẻ được là mẹ thu xếp đi làm ngay. Mẹ tôi làm đầu bếp cho một trung tâm tổ chức hội nghị, tiệc cưới. Hàng ngày, mẹ  phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc mẹ đã dần bạc đi trong sương sớm. Dù ngày nắng hay mưa, dù ngày đông tháng giá, mẹ như một chiếc đồng hồ sinh học luôn luôn đúng giờ và luôn chạy không chịu sự tác động của bất cứ yếu tố ngoại cảnh nào. Mẹ thức dậy rất sớm, khi mà chị em tôi vẫn còn say giấc. Mẹ lục đục xuống bếp nấu bữa ăn sáng cho cả gia đình và chuẩn bị sẵn cơm trưa để bố đi làm về là có cơm ăn ngay , mẹ lo lắng cho bố và chị em tôi ngay từ những việc tưởng chừng nhỏ bé nhất.  Bố  thương mẹ vất vả sớm hôm nên bảo để bố ăn cơm hàng nhưng mẹ không đồng ý, vì với mẹ được nấu những bữa cơm ngon cho gia đình, được chăm sóc cho những người mẹ yêu quý là điều hạnh phúc nhất đời mẹ. Hoàn thành xong việc cơ quan, mẹ trở về nhà lại vội vã cơm nước và tắm giặt cho chị em tôi, dạy chị em tôi học bài. Tôi tự tin nhận mình là một học sinh khá, tôi luôn hài lòng về những kết quả mình đạt được. Nhưng có được điều ấy, tôi hiểu sâu sắc rằng đó là nhờ công dạy dỗ của mẹ. Dù bận rộn đến đâu, mẹ cũng dành thời gian nhất định để giúp tôi học bài. Biết bao bài toán khó, biết bao mặt chữ tôi đánh vần mãi không ra đã được mẹ dịu dàng chỉ bảo. Có đôi lần tôi bị mẹ cốc vào đầu và mắng cho một trận vì giảng mãi mà sao không làm nổi bài, tuy rất buồn nhưng tôi hiểu vì thương tôi nên mẹ mới mắng, mẹ muốn con mình thật giỏi giang để cuộc sống bớt đi phần vất vả, tôi lại càng yêu mẹ nhiều hơn. Nhờ có mẹ mà tôi mới có được thành công này.

Mẹ thường ngủ rất sớm, có những lúc đang nằm xem tivi tôi ngoái lại đã thấy mẹ nhắm mắt ngủ rồi, có lẽ bởi công việc vất quá nên mẹ thiếp đi lúc nào mà không hay biết.  Những lúc ấy tôi mới có dịp nhìn ngắm mẹ mình kĩ hơn, khuôn mặt mẹ thật hiền từ và nhân hậu, sương gió cuộc đời đã hằn lên trán mẹ những vết chân chim, tôi thấy lòng quặn thắt.

Trong con mắt một đứa trẻ, người mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con như vậy ? Cuộc sống vẫn hối hả, tấp nập theo qui luật tự nhiên của nó, khiến con người cũng lao vào cái vòng xoay ấy mà quên đi nhiều thứ. Có bao giờ một ngày, bạn quyết định dừng lại,nhìn về quá khứ và chợt nhận ra mình đã đánh rơi một thứ tình cảm thiêng liêng và cao quý mà bấy lâu nay đã ngủ quên trong tâm hồn bạn. Đó chính là tình mẹ, là trái tim của người mẹ. Tôi còn nhớ rất rõ, vào năm tôi học lớp 5, tôi gặp phải một trận ốm nặng, toàn thân nóng bừng như lửa đốt và run lên bần bật, lúc đó mẹ đã cuống cuồng lên tìm lá thuốc đắp cho tôi để hạ sốt, xuống bếp lục đục nấu cháo cho tôi ăn . Vừa làm việc mà chân tay mẹ run lên theo nhịp run của đứa con đang ốm, mẹ hớt hải chạy ngược chạy xuôi hết lên nhà lại xuống bếp mà không biết phải làm gì. Thế rồi cả đêm hôm ấy, tôi thấy mẹ không hề chợp mắt, mẹ liên tục thay khăn ấm cho tôi, sờ lên trán tôi và miệng lẩm bẩm những lời cầu khấn mong tôi chóng khỏe. Nhìn vè mặt lo lắng đến bất an của mẹ, tôi vừa buồn cười lại vừa thương nhưng vì tôi còn nhỏ nên chẳng biết nói gì để an ủi mẹ cả, đành im lặng. Hôm sau thì tôi khỏe lại, người không còn nhễ nhại mồ hôi vì nóng và run lên vì lạnh nữa, lúc này mẹ mới thở phào nhẹ nhõm. Mẹ nhìn tôi và nở nụ cười hiền hậu, tôi biết mẹ yêu tôi và lo cho tôi nhiều lắm. Tôi tự kiểm lại lòng mình, đã bao giờ tôi lo lắng cho mẹ như mẹ đã lo cho mình hay chưa? Một cảm giác ăn năn và xấu hổ đến vô cùng khi tôi tự vấn lại mình. Có lẽ là chưa, đã có lần mẹ bảo tôi giúp mẹ xoa bóp cho đôi chân đang bị mỏi rã rời mà tôi cứ vâng dạ rồi dán mắt vào chiếc tivi mà quên khuấy đi mất. Mẹ lại tự chăm sóc cho mình, tôi thật là đứa con hư, tôi thấy mình đáng trách.

Trong những bữa cơm mẹ  thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục mẹ lắm, mẹ  thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng. Những lời dạy ấy thường hiệu quả hơn nhiều những thuyết lí khô khan bởi nó đầy chất trữ tình hàm súc và xuất phát từ một trái tim nồng ấm yêu thương.  Tôi luôn biết ơn mẹ  rất nhiều, mẹ đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời mẹ dạy để sống, lấy mẹ là gương sáng để noi theo.

Và tôi yêu mẹ không phải chỉ vì  mẹ rất chịu thương, chịu khó, rất yêu chúng tôi mà còn bởi mẹ rất biết quan tâm tới mọi người. Trong mắt tôi mẹ là một người hoàn hảo. Dù thời gian rảnh rỗi của mẹ rất ít song mẹ vẫn tranh thủ đưa chị em tôi về thăm ông bà nội ngoại mỗi dịp cuối tuần. Mẹ bảo ai cũng cần phải làm tròn đạo hiếu, đó là đạo làm con, đó là thước đo nhân cách làm người. Lời dạy của mẹ càng thấm thía hơn khi mẹ đã cho chúng tôi nhìn thấy những hành động thực tế ấy. Chắc chắn rằng chúng tôi sẽ luôn hiếu thảo với bố mẹ giống như bố mẹ đã hiếu thảo với ông bà như thế.

Tôi đã được nghe một câu danh ngôn nổi tiếng: “ Trong tất cả các kỳ quan, kỳ quan đẹp nhất trên đời là trái tim người Mẹ” . Đúng vậy, Mẹ là kỳ quan sừng sững của nhân loại đồng thời  Mẹ cũng là kỳ quan của mỗi số phận, mỗi một con người. Mẹ đã cho tôi một hành trang vững chãi vào đời. Hành trang ấy không phải là những của cải, gấm vóc xa hoa. Mà nó có giá trị quý giá gấp trăm ngàn lần những thứ ấy. Đó là tình yêu thương của mẹ. Hành trang ấy được chắt lọc từ bao nhọc nhằn và nhẫn nại, được đổi bằng những trải nghiệm đầy nước mắt của mẹ. Đó là đức hy sinh, là tình yêu thương đồng loại, là ý chí kiên cường. Chính mẹ là người đã cho tôi một trái tim từ ái, truyền cho tôi sự mạnh mẽ trước bao va đập và mất mát của dòng đời. Ánh mắt mẹ mang đến cho tôi sự bình an. Nẻo đường đời phía trước còn dài lắm, nhưng tôi không lo vì tôi biết có mẹ đi sau luôn ủng hộ, động viên và nâng đỡ khi tôi vấp ngã. Tôi tin mình sẽ thực sự trưởng thành vì tôi có mẹ.

Có lẽ trong lòng mỗi người, ai cũng mong có những phép màu hay điều may mắn sẽ đến với đời mình, nhưng theo tôi, tất cả chúng ta đều đã nhận được một điều kì diệu mà không gì có thể thay thế được . Đó là tạo hóa đã ban cho chúng ta một người mẹ – một thiên thần – chỉ có một trong đời mà thôi.  Thiên thần ấy sẽ đi theo ta, nâng bước ta trong suốt chặng đường đời bởi lẽ :

Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”

 

Exit mobile version