Mới đó mà đã 20 năm trôi qua, ngày nào chúng ta còn là những học sinh hồn nhiên, tinh nghịch, nay chúng ta đều trưởng thành và vững bước vào đời. Kỉ niệm ngày ấy vẫn còn đọng lại trong kí ức của mình, Na biết không?
Mình rất nhớ trường, nhớ lớp, nhớ thầy cô cùng các bạn hồi đó. Nỗi nhớ ấy đã thôi thúc mình về thăm lại trường cũ sau 20 năm xa cách. Mình sẽ kể cho Na nghe buổi thăm trường đầy xúc động đó.
Hôm ấy, một buổi chiều hè tuyệt đẹp, mình cùng một số bạn ở lớp 9A về thăm lại trường cũ. Trên con đường quen thuộc ngày nào, hàng cây vẫn còn đây như trầm ngâm đứng đợi. Lòng mình thật rạo rực, mong sao nhanh đến trường. Rồi sự mong đợi đó cũng được đền đáp. Xe đừng lại trước cổng trường, cảnh trường đổi khác nhiều. Bờ tường được xây cao hơn, cổng trường được làm lại, hai cánh cửa sắt được bác bảo vệ mở rộng như đang đứng đợi chúng mình. Trường trông bề thế hơn xưa. Sân trường được tráng bê tông, nhiều phòng học mới được xây dựng thêm, hai dãy phòng trệt được nâng cấp. Dãy nhà hai tầng được sơn mới và được trang trí đẹp mắt. Nhìn cảnh trường, chúng mình dấy lên một niềm vui rạo rực. Mình cùng các bạn tiến vào trong và mong tìm lại những kỉ niệm thời niên thiếu.
Hàng ghế đá dọc theo hàng hiên vẫn còn đây, chúng đã phai màu bởi tắm nước thời gian. Những cây sấu, cây phượng vẫn đứng đây, chúng đã lớn hơn nhiều. Hoa phượng nở đỏ rực cả một góc trời. Mình đã đến bên cây phượng già đang thả những cánh hoa son xuống sân trường. Ôi! Nhớ quá cái giây phút lớp chúng mình đến tụm năm, tụm bảy dưới gốc cây này, nhất là những lúc đón hoa rơi, rồi nhặt từng cái nhị để chơi chọi gà, hoặc những lúc khắc tên nhau trên chiếc áo nâu của cây đang sần sùi bạc phếch. Na biết không? Lúc ấy mình và các bạn nghe đâu đó có mùi hương quen thuộc, ai nấy đều trầm ngâm trong trong giây lát để tìm trong kí ức những hình ảnh ngày xưa. Nhìn các em nhỏ đang nô đùa vui vẻ trong sân trường sau giờ sinh hoạt hè, mình nhớ quá những lần nhảy dây, đá cầu cùng các bạn. Nhìn lớp học, mình nhớ tiếng giảng bài ấm áp của thầy cô. Nhìn trường lớp khang trang, mình thật vui sướng. Niềm vui và xúc động đang dâng lên trong tâm hồn những học sinh cũ sau 20 năm xa trường, xa lớp, xa thầy cô cùng bác bảo vệ thân quen. Chúng mình chạy một mạch vào phòng bảo vệ để thăm bác Thành và phòng ban giám hiệu để nhìn lại những bức ảnh của thầy cô giáo, nhìn lại những hình ảnh ngày xưa đã gắn bó với từng thành viên của lớp 9A. Vừa gặp bác Thành, cả bọn cùng reo lên:
– Chúng cháu chào bác Thành ạ!
Bác Thành quay sang chăm chú nhìn từng người và bác nhớ ra tên bọn mình sau những giây phút suy nghĩ để lục tìm trong trí nhớ từng gương mặt của trẻ thơ.
Bác vẫn vui tính như xưa nhưng trông bác già đi, tóc đã bạc nhiều theo năm tháng, bác chậm rãi hỏi chuyện về bọn mình. Bác rất vui khi biết nhiều thành viên của lớp mình thành đạt, rồi bác lại thâm trầm khi biết một số bạn của lớp còn vất vả, khó khăn trong cuộc sống.
Na à! Lúc ấy bọn mình không kìm được xúc động. Chúng mình hỏi thăm bác về tình hình của thầy cô giáo cũ, một số thầy cô vẫn còn dạy ở đây một số thầy cô đã nghỉ hưu hoặc chuyển đi trường khác. Thật tiếc vì ngày hè nên chúng mình không gặp được thầy cô giáo, chỉ nhìn những tấm ảnh của thầy cô treo trên văn phòng mà thôi. Hình ảnh thân thương của thầy cô giáo cùng các bạn đã hiện lên trong nỗi nhớ day dứt của mình. Chúng mình xin phép bác Thành đi dạo một vòng xung quanh trường để nhớ lại tuổi học trò. Mình lẩm bẩm bài hát “Em yêu trường em” mà ngày xưa chúng mình đã hát dưới sân trường vào những ngày sinh hoạt Đội, nhưng chỉ hát một đoạn ngắn thôi thì dừng lại, không hát nữa, nói đúng hơn là không hát nổi bởi xúc động, tâm hồn mình đang dâng lên một tình yêu tha thiết: yêu trường lớp, thầy cô, bạn bè. Mái trường này đã nuôi dưỡng tâm hồn mình, giúp mình mỗi ngày một hiểu biết. Mình nhớ như in hình ảnh thầy cô giáo dìu dắt, chăm sóc chúng mình. Mình đã thốt lên: Thầy cô ơi! Thầy cô là người đã chắp cho chúng em đôi cánh ước mơ để bay cao, bay xa, bay đến chân trời rộng mở để rồi trở thành những con người có đức, có tài như chúng em hiện nay. Rồi mình lại thốt lên: Các bạn ơi! Nơi này chúng mình đã cùng nhau học tập, cùng nhau vui chơi, cùng nhau “rèn đức, luyện tài để ngày mai lập nghiệp”, tôi mong các bạn đều có tương lai tươi sáng, đều có cuộc sống hạnh phúc, vui tươi. Thăm từng cảnh vật, ôn lại từng kỉ niệm xưa, chúng mình còn nán lại trò chuyện thêm ba mươi phút, nữa để tâm sự cùng nhau, rồi từ giã bác bảo vệ để ra về với tâm trạng đầy lựu luyến.
Sau chuyến về thăm trường cũ, mình thật tự hào về mái trường thân yêu ấy, nơi đã chắp cánh cho chúng mình vững bước vào đời. Mình mong rằng ngôi trường thân yêu của chúng mình luôn luôn tươi đẹp, mỗi ngày một khang trang, và mong một ngày nào đó chúng mình lại về thăm trường cũ để hình ảnh thân yêu này mãi mãi trong kí ức của mỗi người.