ĐỀ BÀI : Em hãy kể một câu chuyện khó quên về tình bạn của em.
DÀN Ý
1/ Mở bài : giới thiệu câu chuyện mà em định kể (câu chuyện gì? Với ai?)
2/ Thân bài:
-
Giới thiệu về người bạn đã cùng em xây dựng kỉ niệm khó quên:
+ Đôi nét về ngoại hình
+ Đôi nét về tính tình, hoạt động.
-
Kể lại diễn biến câu chuyện của em với bạn:
+ Thời gian, không gian diễn ra câu chuyện.
+ Các sự việc diễn ra trong câu chuyện.
3/ Kết bài :
+Bày tỏ suy nghĩ của bản thân.
+Bài học rút ra từ câu chuyện.
Bài văn tham khảo
1/ Mở bài
Trong cuộc đời mỗi người, điều quý giá nhất chính là có được những người bạn tốt, những người luôn đồng hành bên ta trong cả lúc vui, lúc buồn, trong cả những thành công hay thất bại. Và em cũng đã có một tình bạn rất đẹp với Quân. Chúng em đã cùng nhau có những kỉ niệm thật đẹp nhưng có lẽ khiến em nhớ nhất chính là kỉ niệm về một lần em bị ốm và Quân đã hết lòng chăm sóc, giúp đỡ em.
2/ Thân bài
Quân là bạn thân của em từ thuở nhỏ, chúng em học chung lớp với nhau từ khi còn học mẫu giáo. Quân có dáng người cao, mảnh khảnh, mái tóc xoăn bồng bềnh trông thật nghệ sĩ. Nụ cười tươi luôn nở trên môi nên Quân chiếm được cảm tình của tất cả mọi người ngay từ lần đầu gặp gỡ. Quân rất nhiệt tình giúp đỡ bạn bè trong học tập, bạn ấy còn là cây toán của lớp nên mỗi khi có bài tập khó thì Quân luôn là người đầu tiên xung phong lên bảng gỡ “thế nguy” cho cả lớp. Với riêng em, lúc nào Quân cũng giúp đỡ, bao dung em như một người anh trai thực thụ.
Em vẫn còn nhớ mãi, hôm ấy là một sáng thứ Hai đầu tuần, vì bố mẹ có lịch đi cồn tác xa nên đã dời nhà từ rất sớm và dặn dò em chủ động dậy ăn uống và đi học. Em vâng lời bố mẹ rồi nằm ngủ thêm một tí. Bất giác, chuông đồng hồ kêu, em giật mình tỉnh dậy và cảm thấy trong người rất khó chịu, người nóng bừng như lửa đốt mà trán đẫm mồ hôi, miệng khô khốc và họng thì đau nhức. Trong đầu em thầm nghĩ : “Mình ốm mất rồi. Bố mẹ lại đi vắng cả, phải làm sao đây?”. Chợt lúc ấy, em thấy tiếng gọi của Quân từ dưới nhà vọng lên : “Khôi ơi, đi học thôi!” . Thật may quá, có Quân ở đây rồi, em thấy yên tâm, em cố gắng cất tiếng thật to bảo Quân:
– Quân ơi, vào nhà đợi tớ tí!
Nghe giọng nói khàn của em, vừa bước vào nhà, Quân liền hỏi:
– Cậu ốm à, gay rồi, mặt đỏ bừng lên kia kìa.
Vừa nói, Quân vừa chạy lại sờ trán em rồi thốt lên: “Cậu bị sốt rồi, trong người có mệt lắm không?”. Không kịp đợi em trả lời, Quân đã gấp rút đi lấy khăn ấm chườm trán cho em, hỏi em đã ăn gì chưa và chạy vụt ra đầu phố mua cho em một tô cháo thật nóng, giục em ăn nhanh để còn uống thuốc. Xong xuôi đâu đấy, Quân đến trường, dặn em yên tâm nghỉ ngơi, bài vở đã có bạn ấy lo giúp.
Buổi trưa hôm ấy, bình thường Quân sẽ ăn bán trú ở lớp nhưng vì thấy em bị ốm nên Quân xin phép cô được về nhà để chăm sóc cho em. Vừa vào đến nhà, Quân đã hỏi thăm em đỡ chưa, cảm thấy trong người thế nào một cách đầy lo lắng. Khi thấy em đã đỡ nhiều, Quân thở phào nhẹ nhõm. Và như một người mẹ, Quân lại vào bếp nấu cháo cho em ăn, pha nước cam cho em và dặn dò em những điều cần thiết khi tự chăm sóc mình ở nhà. Quân cũng không quên đưa em tập vở mà bạn đã giúp em chép bài lúc sáng và giảng giải cho em thật nhiệt tình, cẩn thận những bài khó để em hiểu bài và có thể vận dụng được.
Nhờ sự chăm sóc nhiệt tình của Quân, em đã nhanh khoẻ lại và ngày hôm sau đã có thể đến lớp. Bố mẹ công tác về, em kể câu chuyện cho bố mẹ nghe. Bố trầm ngâm , mỉm cười hiền hậu còn mẹ thì luôn miệng xuýt xoa : “Quân thật là một người bạn tốt!” và dặn dò phải biết trân quý, giữ gìn tình bạn này.
3/ Kết bài
Câu chuyện đã qua lâu rồi nhưng với em nó như mới hôm qua vậy. Từng cử chỉ, lời nói, ánh mắt dịu dàng của Quân vẫn đọng lại trong tâm trí em. Quân đã giúp em hiểu hơn ý nghĩa của tình bạn, dạy cho em cách để vun đắp và gìn giữ một tình bạn đẹp ấy chính là dành cho nhau sự quan tâm, giúp đỡ, tình yêu thương chân thành.