Người mẹ
Bà mẹ chạy ra ngoài, hớt hải gọi con. Suốt mấy đêm ròng thức trông con ốm, bà vừa thiếp đi một lúc, Thần Chết đã bắt nó đi. Thần Đêm Tối đóng giả một bà cụ mặc áo choàng đen, bảo bà:
– Thần Chết chạy nhanh hơn gió và chẳng bao giờ trả lại những người đã cướp đi đâu.
Bà mẹ khẩn khoản cầu xin Thần chỉ đường cho mình đuổi theo Thần Chết. Thần Đêm Tối chỉ đường cho bà. Đến một ngã ba đường, bà mẹ không biết phải đi lối nào. Nơi đó có một bụi gai băng tuyết bám đầy. Bụi gai bảo:
– Tôi sẽ chỉ đường cho bà nếu bà ủ ấm tôi.
Bà mẹ ôm ghì bụi gai vào lòng để sưởi ấm nó. Gai đâm vào da thịt bà, máu nhỏ xuống từng giọt đậm. Bụi gai đâm chồi, nảy lộc và nở hoa ngay giữa mùa đông buốt giá. Bụi gai chỉ đường cho bà. Bà đến một hồ lớn. Không có một bóng thuyền. Nước hồ quá sâu. Nhưng bà nhất định vượt qua hồ để tìm con. Hồ bảo:
– Tôi sẽ giúp bà nhưng bà phải cho tôi đôi mắt. Hãy khóc đi cho đến khi đôi mắt rơi xuống!
Bà mẹ khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã, đến nỗi đôi mắt theo dòng lệ xuống hồ, hóa thành hai hòn ngọc. Thế là bà được đưa đến nơi ở lạnh lẽo của Thần Chết. Thấy bà, Thần Chết ngạc nhiên, hỏi:
– Làm sao ngươi có thể tìm đến tận nơi đây?
Bà mẹ trả lời:
– Vì tôi là mẹ. Hãy trả con cho tôi!
Phân tích truyện ngắn “Truyện người mẹ” – An-đéc-xen
An-đéc-xen – nhà văn người Đan Mạch – được biết đến như một “ông hoàng truyện cổ tích” với những câu chuyện vừa giản dị vừa sâu sắc, luôn lay động trái tim người đọc ở mọi lứa tuổi. Một trong những tác phẩm đặc biệt cảm động của ông là “Truyện người mẹ” – câu chuyện không dài nhưng đã truyền tải trọn vẹn vẻ đẹp bất diệt của tình mẫu tử. Tác phẩm không chỉ khiến người đọc rơi nước mắt vì thương cảm, mà còn rung động bởi sức mạnh kỳ diệu của một người mẹ trong hành trình giành giật sự sống cho con.
Câu chuyện bắt đầu khi đứa con nhỏ của một người mẹ qua đời trong lúc bà vừa chợp mắt sau nhiều đêm thức trắng chăm con. Quá đau đớn, bà mẹ vội vã chạy ra ngoài tìm con, khẩn thiết cầu xin Thần Đêm Tối chỉ đường đuổi theo Thần Chết. Trên hành trình đó, bà phải trải qua nhiều thử thách nghiệt ngã: bà ôm chặt bụi gai lạnh buốt vào lòng, mặc cho gai đâm máu chảy để sưởi ấm nó; bà khóc đến mù cả hai mắt để vượt qua một hồ sâu; cuối cùng, bà đến được nơi ở của Thần Chết. Khi Thần hỏi vì sao bà có thể đến tận nơi đây, bà chỉ trả lời một cách giản dị mà đầy xúc động: “Vì tôi là mẹ. Hãy trả con cho tôi!”
Với câu chuyện tưởng như chỉ có trong cổ tích ấy, An-đéc-xen đã thể hiện một cách sâu sắc tình mẫu tử thiêng liêng và bất diệt. Trong truyện, người mẹ là hiện thân của lòng dũng cảm, của sự hi sinh và tình yêu không điều kiện dành cho con. Bà không hề do dự khi phải chịu đau đớn thể xác – bị gai đâm chảy máu, không ngần ngại đánh đổi ánh sáng cuộc đời – mất đi đôi mắt, cũng không sợ hãi khi dấn thân vào cõi chết. Những thử thách đó không làm bà lùi bước, vì trong tim bà, tình yêu con là sức mạnh lớn nhất, vượt qua cả nỗi sợ và nỗi đau. Câu nói ngắn gọn “Vì tôi là mẹ” chính là đỉnh cao cảm xúc của toàn truyện – là lời khẳng định đầy tự hào về thiên chức thiêng liêng mà cũng vô cùng gian khó của người mẹ.
Không chỉ lay động bởi nội dung sâu sắc, truyện còn gây ấn tượng bởi những biện pháp nghệ thuật đặc sắc. Trước hết, đó là hình tượng biểu tượng giàu ý nghĩa: bụi gai – tượng trưng cho những vết thương thể xác, hồ nước sâu – tượng trưng cho nỗi đau tinh thần, Thần Chết – là ranh giới cuối cùng giữa sự sống và cái chết. Bên cạnh đó, giọng văn kể chuyện nhẹ nhàng, chậm rãi như lời ru, nhưng lại thấm sâu vào lòng người. Cốt truyện tưởng như phi lý – khóc đến mù mắt, ôm gai nở hoa – nhưng lại chân thực trong cảm xúc, bởi đó là thứ cảm xúc nguyên sơ nhất của con người: tình mẫu tử.
Với “Truyện người mẹ”, An-đéc-xen không chỉ viết một câu chuyện cho thiếu nhi, mà đã viết một bản tình ca thiêng liêng dành cho tất cả những người làm mẹ. Qua hành trình của người mẹ trong truyện, người đọc cảm nhận rõ ràng rằng: tình mẫu tử là thứ tình cảm lớn lao nhất, không gì có thể so sánh được. Nó không chỉ là sợi dây gắn kết máu mủ, mà còn là nguồn sức mạnh vượt qua cả giới hạn của cái chết. Câu chuyện đồng thời là nhắc nhở mỗi chúng ta phải biết yêu thương, kính trọng và biết ơn người mẹ của mình – người luôn hi sinh thầm lặng mà không đòi hỏi điều gì đáp lại.