DẶN CON
Cuộc đời không giản đơn như ly nước mỗi ngày con uống
Có vị đắng thú vị của cà phê
vị cay xé lưỡi của trái ớt
vị chát chua của trái chanh vừa mới bứt
Con hãy khoan đi tìm vị ngọt
mà hãy để đắng cay chua chát giúp con định nghĩa cuộc đời
Mắt con nhìn thêm tinh
Tai con nghe thêm rõ
Trí con thông trong sấp ngửa cuộc người.
Học cách ưng thuận cuộc chơi
nếu có phải gặp phản trắc
trong đời không nhờ ai lau nước mắt mà để nó tự rơi
Sau mưa
là nắng hửng lên thôi.
(Dặn con, Đoàn Mạnh Phương, Tạp chí Sông Hương số 415-09/2023)
1. Mở bài
Đoàn Mạnh Phương là một nhà thơ, nhà văn giàu tâm huyết với văn học thiếu nhi và thanh thiếu niên. Ông được biết đến qua nhiều tác phẩm nhẹ nhàng, sâu sắc, mang đậm tính nhân văn. Bài thơ “Dặn con” là một tác phẩm tiêu biểu, từng được đăng lần đầu vào năm 1986 trên báo Thiếu niên tiền phong và vẫn còn nguyên giá trị cho đến hiện tại. Với giọng điệu thủ thỉ, gần gũi, bài thơ là lời dặn dò chân thành của người cha dành cho con trên hành trình bước vào đời. Tác phẩm để lại trong lòng người đọc ấn tượng sâu sắc về một triết lý sống mạnh mẽ mà đầy yêu thương.
2. Thân bài
a/ Phân tích nội dung, chủ đề của bài thơ
Chủ đề chính của bài thơ “Dặn con” là lời nhắn gửi đầy yêu thương nhưng không kém phần nghiêm khắc của người cha dành cho con: hãy sẵn sàng bước vào cuộc đời với tất cả những va đập, thử thách, đừng mong cầu sự dễ dàng, mà hãy đón nhận cả những đắng cay, chua chát như những phần tất yếu để rèn giũa bản thân và trưởng thành.
Tác giả mở đầu bằng một cái nhìn trực diện, thẳng thắn về cuộc sống:“Cuộc đời không giản đơn như ly nước mỗi ngày con uống” . Câu thơ mộc mạc mà đậm tính triết lý. Cuộc đời không dễ chịu, thuần nhất như một ly nước trong vắt, ngọt lành mà con thường uống. Nó là sự tổng hòa của nhiều “vị” – không chỉ có ngọt ngào mà còn đầy những vị “đắng – cay – chua chát”. Đó là biểu tượng của khổ đau, khó nhọc, thậm chí là thất vọng, mất mát.
Điều đặc biệt trong lời dặn của người cha là không hề che chắn, bao bọc, không ru con trong một thế giới lý tưởng hay hứa hẹn một tương lai bằng phẳng. Trái lại, ông khuyên con: “Con hãy khoan đi tìm vị ngọt/ mà hãy để đắng cay chua chát giúp con định nghĩa cuộc đời”. Lời dặn ấy gợi mở một triết lý sống sâu sắc: trưởng thành không đến từ những dễ dàng, mà đến từ việc dũng cảm bước qua đau đớn, va đập, và tổn thương. Người cha muốn con thấm thía rằng vị ngọt của cuộc sống không sẵn có, nó chỉ có ý nghĩa khi được cảm nhận sau khi đã đi qua đủ những dư vị đối lập. Chính những trải nghiệm ấy sẽ giúp “mắt con nhìn thêm tinh / tai con nghe thêm rõ / trí con thông trong sấp ngửa cuộc người” – tức là giúp con rèn luyện sự sắc sảo trong quan sát, sự thấu hiểu trong lắng nghe và sự khôn ngoan trong suy nghĩ. Ba hình ảnh đó tượng trưng cho ba năng lực nền tảng để con có thể làm chủ cuộc đời mình: thị giác – thính giác – trí tuệ, không phải theo nghĩa sinh học mà theo nghĩa trải nghiệm.
Lời dặn còn đi xa hơn khi người cha không chỉ dạy con chấp nhận gian khó, mà còn chuẩn bị tâm thế đón nhận thất bại, phản trắc trong cuộc đời:
“Học cách ưng thuận cuộc chơi
nếu có phải gặp phản trắc
trong đời không nhờ ai lau nước mắt mà để nó tự rơi”
Đây là đoạn thơ đầy tính nhân văn nhưng cũng rất quyết liệt. “Ưng thuận” không phải là cam chịu, mà là hiểu quy luật của cuộc đời, chấp nhận thử thách như một phần tất yếu trong hành trình sống. Và trong những khoảnh khắc yếu lòng, thay vì chờ đợi người khác lau nước mắt, con hãy để nó “tự rơi” – nghĩa là học cách tự chữa lành, tự vượt qua, tự lớn lên trong cô đơn và nghị lực.
Kết thúc bài thơ như một cái vỗ vai nhẹ nhàng nhưng đầy hy vọng: “Sau mưa – là nắng hửng lên thôi.” Đây không phải là lời hứa viển vông mà là niềm tin đã được tôi luyện qua trải nghiệm. Sau tất cả những thử thách, cuộc sống vẫn dành cho con những tia sáng nếu con không từ bỏ. Sự khẳng định “là nắng hửng lên thôi” mang âm hưởng nhẹ nhàng, không cường điệu, như một sự chắc chắn điềm tĩnh – đủ để con yên tâm bước tiếp.
Từ đầu đến cuối, bài thơ là một lời dặn dịu dàng mà mạnh mẽ, không dẫn dắt con bằng con đường dễ đi, mà bằng bản lĩnh đối diện sự thật, từ đó gợi mở một chủ đề sâu sắc: chỉ khi dũng cảm đón nhận mọi dư vị của cuộc sống, con người mới có thể hiểu đời, hiểu mình, và thực sự trưởng thành.
b/ Những nét đặc sắc nghệ thuật
Để các nội dung chủ đề chạm đến trái tim người đọc, bài thơ còn sử dụng hình thức nghệ thuật vô cùng đặc sắc. Cấu trúc thơ tự do giúp cho mạch cảm xúc được tuôn chảy tự nhiên, mang tính đối thoại thân mật. Ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, gần gũi như lời nói thường ngày nhưng lại rất hàm súc góp phần làm cho lời dạy của cha thêm dễ hiểu, dễ khắc sâu. Tác giả còn khéo léo sử dụng các hình ảnh vị giác (đắng – cay – chua – ngọt) để nói về đời sống – một thủ pháp ẩn dụ đầy sáng tạo. Hình ảnh đời thường như “ly nước”, “trái ớt”, “trái chanh” được đưa vào thơ một cách sống động, giúp người đọc dễ liên tưởng và cảm nhận những màu sắc phong phú của cuộc đời. Đặc biệt từ ngữ giàu tính biểu cảm, nhịp thơ linh hoạt, kết hợp với giọng điệu thủ thỉ, nhẹ nhàng khiến người đọc như đang lắng nghe chính lời của một người cha dành cho con mình, chân thành và đầy yêu thương.
3. Kết bài
Bài thơ “Dặn con” không chỉ là lời nhắn gửi của một người cha cho con mình mà còn là một thông điệp sâu sắc về cách sống, cách làm người dành cho tất cả chúng ta. Tác phẩm để lại dư âm nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh về sự trưởng thành trong cuộc sống nhiều va vấp. Đọc bài thơ, mỗi chúng ta đều nhận thức được mình cần phải sống mạnh mẽ, kiên cường, biết chấp nhận và vượt qua những khó khăn và luôn giữ một niềm tin vào ngày mai tươi sáng.