1/ Mở bài
– Dẫn dắt vấn đề: Cuộc sống có rất nhiều điều giản dị, quen thuộc, nhưng ta thường dễ bỏ qua.
– Giới thiệu vấn đề nghị luận: Chỉ khi đánh mất, con người mới nhận ra giá trị thiêng liêng của những điều bình dị.
– Nêu vấn đề: Suy nghĩ về ý kiến “Phải chăng khi mất đi những điều bình dị, con người mới nhận ra được giá trị thiêng liêng của những điều đó?”
2/ Thân bài
a/ Giải thích vấn đề
– “Những điều bình dị”: là những điều nhỏ bé, gần gũi, quen thuộc trong cuộc sống hằng ngày như: bữa cơm gia đình, nụ cười người thân, mái nhà, không khí yên bình, v.v…
– “Giá trị thiêng liêng”: là giá trị lớn lao về tinh thần, cảm xúc, gắn bó sâu sắc với con người.
– Ý nghĩa câu nói: Con người thường không nhận ra hoặc xem nhẹ những điều giản dị cho đến khi chúng không còn nữa.
b/ Phân tích, bàn luận
– Tại sao khi mất đi những điều bình dị, con người mới nhận ra được giá trị thiêng liêng của những điều đó?
– Vì đâu con người thường không không trân trọng những điều giản dị ngay khi nó đang hiện hữu?
– Khi mất đi những điều giản dị, con người nhận ra được điều gì? (Mới cảm nhận được khoảng trống; Mới thấu hiểu giá trị và sự quan trọng của điều từng xem là “hiển nhiên”.)
– Dẫn chứng: trong đời sống, trong văn học
c/ Mở rộng vấn đề:
– Không phải ai cũng phải mất đi mới nhận ra: người sống sâu sắc, tinh tế sẽ biết quý từ những điều bình thường.
– Việc trân trọng những điều bình dị cần được rèn luyện từ sự tỉnh thức và lòng biết ơn.
d/ Bài học, liên hệ bản thân
– Cần sống chậm lại để cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống.
– Trân trọng những gì đang có, đặc biệt là những điều tưởng như nhỏ nhặt.
– Sống sâu sắc, không để bản thân tiếc nuối khi đã muộn.
3/ Kết bài
– Khẳng định lại vấn đề: Nhận ra giá trị khi đã mất là nỗi tiếc nuối lớn nhất.
– Gợi nhắc: Hãy biết nâng niu và gìn giữ những điều bình dị mỗi ngày, bởi đó chính là nơi nuôi dưỡng hạnh phúc bền vững.
BÀI LÀM THAM KHẢO
Cuộc sống luôn vận hành một cách âm thầm, bền bỉ như dòng sông trôi không ngừng nghỉ. Trong hành trình ấy, con người thường mải miết theo đuổi những mục tiêu to lớn, những khát vọng lớn lao mà vô tình quên đi những điều nhỏ bé, giản dị đang hiện hữu quanh mình mỗi ngày. Để rồi, chỉ khi đánh mất, con người mới sững sờ nhận ra những điều tưởng chừng bình thường ấy lại mang một giá trị thiêng liêng cao cả. Câu hỏi: “Phải chăng khi mất đi những điều bình dị trong cuộc sống, con người mới nhận ra được giá trị thiêng liêng của những điều đó?” là một lời nhắc nhở đầy day dứt và sâu sắc về sự tỉnh thức của con người trước giá trị của những điều giản dị.
Trước hết, chúng ta cần hiểu rằng “những điều bình dị” chính là những gì gần gũi, quen thuộc và đôi khi quá đỗi nhỏ bé nên thường bị lãng quên: đó có thể là bữa cơm gia đình mỗi tối, là nụ cười của mẹ, là ánh mắt quan tâm của người bạn thân, là mái nhà thân yêu, là một buổi chiều rảnh rỗi ngồi nghe tiếng chim hót trong vườn,… Những điều đó vốn tồn tại như lẽ tự nhiên, không rực rỡ, không khoa trương nên con người thường không mảy may trân quý. Nhưng chính những điều ấy lại là nền tảng tạo nên sự bình yên và hạnh phúc bền vững trong đời sống tinh thần của mỗi chúng ta.
Chỉ khi những điều bình dị không còn nữa, con người mới rơi vào trạng thái trống trải và tiếc nuối. Cái mất đi không chỉ là vật chất mà là một phần cảm xúc, ký ức, thậm chí là cả một miền yêu thương bị cắt lìa khỏi đời sống. Như khi phải xa gia đình để học tập hay làm việc ở một nơi mới, nhiều người mới cảm thấy bữa cơm mẹ nấu có hương vị không thể thay thế. Khi mất đi người thân yêu, ta mới thấy từng câu nói, từng cử chỉ nhỏ ngày xưa hóa ra quý giá biết nhường nào. Mất đi những điều quen thuộc, con người mới nhận ra rằng, không phải những thứ hào nhoáng mới mang lại hạnh phúc, mà chính là những điều giản dị đã âm thầm nuôi dưỡng tâm hồn mình qua năm tháng.
Hiện tượng này xuất phát từ một quy luật tâm lý phổ biến: con người thường không nhận ra giá trị của một điều gì đó khi nó còn hiện hữu. Tâm lý quen thuộc khiến người ta cho rằng những điều ấy là hiển nhiên, không cần quan tâm gì thêm. Chỉ đến khi mất mát xảy ra, khoảng trống xuất hiện, sự hiện diện từng bị xem nhẹ mới hiện rõ hình hài thiêng liêng của nó. Đó cũng là lý do vì sao người ta thường đau khổ, tiếc nuối trong muộn màng – khi mọi thứ đã không còn cơ hội quay lại như ban đầu.
Thực tế đời sống và văn học đều chứng minh cho điều này. Trong truyện ngắn “Chiếc lá cuối cùng” của O. Henry, nhân vật Johnsy đã dần mất đi niềm tin sống, cho rằng cuộc đời thật tàn nhẫn. Nhưng chính chiếc lá cuối cùng – biểu tượng của niềm tin và hy vọng – đã khiến cô nhận ra giá trị của sự sống giản dị quanh mình. Khi nhận ra đó là tác phẩm cuối cùng mà cụ họa sĩ vẽ bằng cả sinh mệnh, Johnsy đã bừng tỉnh, thấu hiểu và biết trân trọng cuộc sống hơn. Câu chuyện chính là lời nhấn mạnh rằng, đôi khi, con người phải đứng bên bờ vực của mất mát thì mới có thể nhìn rõ vẻ đẹp của điều đang hiện hữu.
Tuy nhiên, cũng cần đặt ra một câu hỏi ngược lại: liệu có nhất thiết phải đợi đến khi đánh mất mới nhận ra giá trị? Thực tế, vẫn có những người sống sâu sắc, biết trân trọng từ những điều bé nhỏ nhất. Họ cảm ơn từng bữa ăn, từng cái ôm, từng ngày nắng đẹp. Đó là những con người có nội tâm phong phú, biết sống chậm lại để cảm nhận, để yêu thương. Như vậy, việc nhận ra giá trị của cái bình dị không phải là điều chỉ đến khi ta đánh mất, mà hoàn toàn có thể đến từ một trái tim biết rung động và một tâm hồn giàu chiêm nghiệm.
Có thể thấy rằng câu hỏi được đặt ra không chỉ là một hiện tượng tâm lý, mà còn là một lời cảnh tỉnh: hãy trân trọng những điều đang có, trước khi quá muộn. Trong cuộc sống hiện đại, khi mọi người bị cuốn vào guồng quay của công việc, công nghệ và mạng xã hội, thì việc dừng lại để cảm nhận sự bình dị xung quanh lại càng trở nên cần thiết. Một cái nhìn yêu thương, một buổi tối không màn hình điện thoại, một cuộc gọi cho người thân… những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy chính là cách để giữ gìn những điều thiêng liêng trước khi nó kịp biến mất.
Ý kiến “Phải chăng khi mất đi những điều bình dị trong cuộc sống, con người mới nhận ra được giá trị thiêng liêng của những điều đó?” không chỉ đúng trong nhiều trường hợp, mà còn là một lời nhắc nhở có sức nặng. Đừng đợi đến khi không còn mới tiếc nuối những điều giản dị. Hãy học cách yêu thương, trân trọng từ những điều nhỏ bé mỗi ngày – bởi chính những điều ấy mới làm nên sự phong phú và sâu sắc cho cuộc đời mỗi chúng ta.