Tưởng tượng Trọng Thủy gặp Mị Châu dưới thủy cung.
Sau khi đánh chiếm được Âu Lạc, Loa Thành thất thủ, nhớ lời dặn của Mị Châu, Trọng Thủy lần theo dấu lông ngỗng mà tìm nàng. Đến ven bờ biển Dạ Sơn thì thấy Mị Châu nằm đó, đầu lìa khỏi cổ. Trọng Thủy vô cùng đau xót, đem xác nàng về chôn cất ở Loa Thành. Dù chiếm được thiên hạ, song Trọng Thủy chẳng thể nào vui trong niềm vui chiến thắng. Quá đau lòng trước cái chết của vợ mình, Trọng Thủy nhảy xuống giếng tự vẫn.
Sau khi chết, Trọng Thủy lạc xuống thủy cung, một nơi nguy nga tráng lệ, có rất nhiều ngọc trai châu báu. Nơi phản chiếu cung điện hình bảy sắc cầu vồng vô cùng đẹp mắt. Trọng Thủy nghe đâu đây tiếng của những nàng tiên cá đang múa hát tưng bừng vui vẻ.
Trong khi tâm trạng đang buồn chán, ngơ ngẩn tìm đường ra thì Trọng Thủy nhìn thấy một người con gái ngồi trong phòng riêng, xung quanh có rất nhiều người hầu kẻ hạ. Cô gái vô cùng kiều diễm được mặc quần áo lóng lánh vàng với trên người đeo nhiều ngọc trai châu báu lấp lánh, làm cho vẻ kiêu sa kiều diễm của nàng càng thêm hấp dẫn. Nàng ngồi đánh đàn, tiếng đàn vang lên não nùng, ai oán.
Trọng Thủy lắng tai nghe, tiếng đàn vang lên trầm bổng như trách cứ, như xót xa, như than phiền cho số phận, có lúc lại như day dứt dày vò. Trọng Thủy lại gần, mong muốn được hiểu rõ hơn về tiếng đàn kia, được biết về người con gái mang tâm trạng nhiều bi kịch, chợt tiếng chàng thảng thốt vang lên:
– Mỵ Châu! Mỵ Châu! Ta đã đi tìm nàng khắp nơi.
Không thấy Mị Châu ngẩng đầu lên, chàng ngỡ nàng không nhận ra mình nên cuống quýt:
– Mỵ Châu, ta đây, là ta, Trong Thuỷ đây mà…
Nói đến đây, Mỵ Châu ngẩng đầu và bằng một giọng nói dù còn trong nước mắt nhưng vẫn rõ ràng và gay gắt:
– Chàng còn đến tìm ta để làm gì?
– Mỵ Châu ơi, ta đây, ta nhớ nàng, ta muốn tìm nàng để tạ tội.
– Chàng nghĩ rằng ta có thể tha lỗi cho chàng được chăng khi giờ đây chính ta cũng đang là tội đồ của đất nước ta, là kẻ phản bội của dân Âu Lạc, là đứa con bất hiếu bất nghĩa của cha ta. Ta thật ngây thơ, thật cả tin khi trao cho chàng cả trái tim và cả bí mật của Loa Thành. Chàng hãy nhìn đi, nhìn ra ngoài kia để thấy bao nhiêu oan hồn người dân Âu Lạc bị chết thảm dưới tay của Triệu Đà, cha chàng, thấy máu chảy đầy sông, đầy biển. Họ đang tìm đến đây để đòi ta phải trả nợ này.
– Mỵ Châu ơi, nhưng nàng cũng đã trả giá bằng cái chết trắng trong của mình và ta cũng đã theo nàng đến đây để cùng nàng tạ lỗi …
– Trọng Thuỷ! cái chết của ta và của chàng ngàn đời cũng không thể rửa được nỗi nhục bán nước này đâu.
Trọng Thuỷ cúi đầu. Chàng đã hiểu nỗi đau của Mỵ Châu. Nhưng chàng vẫn mong nàng có thể hiểu được cho tình cảm của mình. Chàng khẩn khoản nói:
– Nhưng ta yêu nàng, ta đã đi tìm nàng và đã gieo mình xuống giếng để mong có ngày gặp nàng ở Thủy cung này.
Mỵ Châu nhìn Trọng Thuỷ cười buồn:
– Ta hiểu chàng yêu ta, ta hiểu chàng hối hận về hành động của mình. Bản thân ta cũng đã yêu chàng, rất mực yêu chàng, yêu chàng cho đến phút cuối cùng khi cha ta phát hiện ra vết lông ngỗng và chém đầu ta trước biển. Nhưng giờ đây, ở dưới thuỷ cung này ta mới hiểu ra: tình yêu lứa đôi có nghĩa gì đâu khi đất nước mình đang bị chà đạp, giày xéo, khi nhân dân mình đang lầm than, chết chóc. Điều cuối cùng ta muốn là chàng hãy đi đi, hãy làm gì đó để ngăn cản tham vọng ngông cuồng của cha chàng, để chặn bàn tay độc ác của ông ta đối với xứ sở Âu Lạc cuả ta. Trọng Thuỷ ơi, ta cũng muốn nói rằng dù có thể giờ đây cha chàng đã chiếm được đất Âu Lạc nhưng sẽ không bao giờ có thể chiếm được lòng dân Âu Lạc. Hãy đi đi và kể lại cho muôn đời con cháu sau này về bi kịch tình yêu giữa ta và chàng. Duyên vợ chồng của chúng ta mãi mãi không còn nữa. Tạ từ chàng!
Nói đến đây Mỵ Châu dừng lại một lát rồi nhẹ nhàng rướn người vươn lên phía trước, trông nàng khi ấy thật đẹp đẽ với mái tóc dài tha thướt bồng bềnh và chiếc áo dài đỏ rực màu máu nổi bật giữa làn nước trong xanh.
Trọng Thuỷ ngồi lại, mái đầu cúi xuống, thiểu não. Một lát sau chàng từ từ đứng lên đi từng bước nặng nề quay lại phía sau, nơi mà chàng nghĩ rằng có đường hầm đã đưa chàng đến nơi này.
Trọng Thuỷ không thể quay về dương gian được nữa nhưng chắc hẳn chàng đã xin cùng Long Vương cho linh hồn chàng được ở lại với Loa Thành, và mong rằng nước giếng ở đó sẽ dần dần gột rửa cho những tội lỗi của chàng đối với nhân dân Âu Lạc. Những viên ngọc trai quí giá như tình yêu của Trọng Thuỷ – Mị Châu sẽ được nước giếng Loa Thành làm cho sáng bóng đẹp đẽ vô cùng