– Tường ơi, xuống ăn cơm đi con, làm gì mà lâu vậy?
Tiếng gọi của mẹ làm em giật mình. Hóa ra từ lúc đi học về, em vẫn ngồi yên trên phòng, nghĩ mãi về chuyện trên lớp sáng nay. Em đi xuống nhà ăn cơm cùng gia đình, nhận ra sự khác lạ trong tâm trạng của em, mẹ liền hỏi : “Con trai mẹ có chuyện gì mà suy tư vậy?”. Sau một phút bần thần, em liền kể lại câu chuyện cho mẹ nghe.
Minh là học sinh có thể nói là rất đặc biệt ở lớp em. Bạn ấy thường xuyên đi học muộn và cũng thường không hoàn thành bài tập về nhà. Cũng vì lí do đó mà điểm thi đua của lớp thường bị kéo xuống, các bạn trong lớp tỏ ra không thân thiện với Minh và bạn ấy cũng thường bị cô giáo phê bình hoặc gặp riêng để nhắc nhở.
Có lẽ, mọi người sẽ chẳng bao giờ hiểu hết về Minh nếu như không có câu chuyện bất ngờ xảy ra vào buổi sáng hôm nay.
Trong giờ học toán, thầy giáo đã yêu cầu cả lớp mở vở bài tập để thầy kiểm tra. Cả lớp rất là hào hứng vì các bạn đều đã hoàn thành bài tập về nhà. Ai cũng hí hửng mở vở mình ra rồi còn trao đổi với các bạn bên cạnh xem bài mình có đúng không. Riêng chỉ có Minh là ngồi yên một chỗ và im lặng. Thầy giáo tiến đến chỗ Minh, nhẹ nhàng hỏi:
– Sao em không mở vở cho thầy kiểm tra. Em đã làm bài tập chưa?
Cả lớp im lặng, hướng mắt nhìn về phía Minh. Có bạn tỏ vẻ tò mò, có bạn tỏ ra giễu cợt. Minh cúi đầu, nói lí nhí trong miệng:
– Thưa thầy, em…em… chưa làm bài ạ!
Thầy giáo tỏ vẻ không hài lòng, giọng thầy nghiêm khắc:
– Đây không phải là lần đầu tiên em không hoàn thành bài. Em thực sự khiến thầy thất vọng. Em hãy viết bản kiểm điểm và mời bố mẹ lên gặp thầy!
Minh im lặng không đáp, bạn khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi. Mọi người bắt đầu tò mò, không hiểu tại sao Minh lại buồn đến thế. Thầy giáo dịu giọng, ân cần bảo Minh:
– Có chuyện gì, em hãy chia sẻ để thầy và các bạn cùng bạn cùng biết.
Minh nói trong nức nở:
– Thưa thầy, em xin lỗi, em không còn bố mẹ nữa. Bố mẹ em đã mất trong một cơn bạo bệnh, bỏ lại anh em em khi em mới tròn 6 tuổi. Em sống cùng với ông bà nội đã già yếu. Hằng ngày em phải phụ giúp ông bà chăm nom nhà cửa cho nên có những buổi em không còn thời gian làm bài. Có những hôm, cả ông và bà đều ốm cả cho nên em phải lo lắng cơm nước xong xuôi cho ông bà rồi mới đến lớp được.
Giọng Minh nghẹn lại, nói không thành tiếng, một lúc sau bạn mới trấn tĩnh được mình và nói tiếp:
– Em xin lỗi thầy, mình xin lỗi cả lớp, vì mình mà lớp mất điểm thi đua, mình sẽ cố gắng không bao giờ như vậy nữa.
Trong lớp bắt đầu có những tiếng khóc thút thít, không ai còn bực mình vì Minh nữa mà cảm thấy thương bạn nhiều hơn. Một vài bạn mạnh dạn, cúi đầu xin phép thầy rồi đến chỗ Minh, ôm bạn vào lòng và an ủi bạn.
Nghe xong câu chuyện của Minh, thầy rất cảm động nhưng cố gắng để không rơi nước mắt. Thầy nhẹ nhàng bước lên bục giảng và nói với cả lớp bằng giọng ôn tồn:
– Các em ạ, hoàn cảnh của bạn Minh thật đáng cảm thông. Các em phải đoàn kết để giúp đỡ, yêu thương bạn Minh nhiều hơn nữa. Cũng từ câu chuyện này mà chúng ta phải rút ra bài học cho mình, khi đánh giá về một ai đó, chúng ta cần tìm hiểu thật kĩ để tránh hiểu nhầm, hiểu sai về họ.
Cả lớp đồng thanh “Vâng ạ!”, trên nét mặt của Minh có gì đó rất vui và hạnh phúc. Buổi học tiếp tục trong cảm xúc dâng trào của tất cả mọi người.
Nghe xong câu chuyện của em, mẹ cũng sụt sùi rơi lệ. Mẹ ôm em vào lòng, xoa đầu em và nói: “Minh thật đáng thương con ạ, con hãy cố gắng giúp đỡ bạn nhiều hơn nhé, có dịp con hãy đưa mẹ sang nhà bạn chơi!”. Em vâng lời mẹ, trong đầu vẫn chưa thôi những suy nghĩ về Minh.