Site icon Lớp Văn Cô Thu

Đoạn văn nghị luận 200 chữ phân tích hình ảnh người mẹ qua cảm nhận của nhân vật trữ tình tôi trong bài thơ “Mẹ và Quả”

Đoạn văn nghị luận 200 chữ phân tích hình ảnh người mẹ qua cảm nhận của nhân vật trữ tình tôi trong bài thơ "Mẹ và Quả"

Đoạn văn nghị luận 200 chữ phân tích hình ảnh người mẹ qua cảm nhận của nhân vật trữ tình tôi trong bài thơ "Mẹ và Quả"

Mẹ và Quả
Những mùa quả mẹ tôi hái được
Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng
Những mùa quả lặn rồi lại mọc
Như mặt trời, khi như mặt trăng.
Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên
Còn những bí và bầu thì lớn xuống
Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn
Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi.
Và chúng tôi, một thứ quả trên đời
Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái
Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỗi
Mình vẫn còn một thứ quả non xanh?

(Mẹ và quả, Nguyễn Khoa Điềm, NXB Văn Học, 2012)

Bài làm

Trong bài thơ “Mẹ và Quả” của Nguyễn Khoa Điềm, hình ảnh người mẹ hiện lên qua cảm nhận của nhân vật trữ tình “tôi” đầy xúc động và sâu sắc. Mẹ là biểu tượng của sự tần tảo, vất vả, ngày ngày “vun trồng” và “hái quả” – những hành động cụ thể gợi liên tưởng đến công việc lam lũ, không ngơi nghỉ để nuôi con khôn lớn. Hình ảnh “giọt mồ hôi mặn” thấm xuống “lòng thầm lặng mẹ tôi” là một ẩn dụ gợi lên sự hy sinh âm thầm mà bao la của mẹ. Mẹ không chỉ nuôi con bằng công sức mà còn bằng tình yêu thương lặng lẽ, bền bỉ như quy luật tuần hoàn của tự nhiên: “mùa quả lặn rồi lại mọc”, như “mặt trời”, “mặt trăng”. Tình yêu ấy chất chứa trong sự đợi chờ đầy hy vọng suốt cuộc đời, khiến “tôi” hoảng sợ khi nghĩ mình vẫn là “một thứ quả non xanh” chưa thể đáp đền công ơn mẹ. Với hình ảnh ẩn dụ, so sánh và giọng điệu ngọt ngào, bài thơ khắc họa hình tượng người mẹ giản dị mà cao cả – một biểu tượng thiêng liêng của tình mẫu tử trong cuộc đời mỗi con người.

Exit mobile version