NHỮNG BÓNG NGƯỜI TRÊN SÂN GA
(Trích)
Những cuộc chia lìa khởi tự đây,
Cây đàn sum họp đứt từng dây.
Những đời phiêu bạt, thân đơn chiếc,
Lần lượt theo nhau suốt tối ngày…
Có lần tôi thấy hai cô bé,
Sát má vào nhau khóc sụt sùi.
Hai bóng chung lưng thành một bóng,
“- Đường về nhà chị chắc xa xôi?”
Có lần tôi thấy một người yêu,
Tiễn một người yêu một buổi chiều,
Ở một ga nào xa vắng lắm!
Họ cầm tay họ, bóng xiêu xiêu.
Hai chàng tôi thấy tiễn chân nhau,
Kẻ ở sân toa, kẻ dưới tàu,
Họ giục nhau về ba bốn bận,
Bóng nhoà trong bóng tối từ lâu.
Có lần tôi thấy vợ chồng ai,
Thèn thẹn đưa nhau, bóng chạy dài,
Chị mở khăn giầu, anh thắt lại:
“- Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi!”
Có lần tôi thấy một bà già,
Đưa tiễn con đi trấn ải xa.
Tàu chạy lâu rồi, bà vẫn đứng,
Lưng còng đổ bóng xuống sân ga.
(Nguyễn Bính – Thơ và đời, NXB Văn học, 2003, tr.38-39)
Bài làm
Nguyễn Bính là một trong những nhà thơ nổi bật của phong trào Thơ Mới, với phong cách trữ tình, bình dị mà sâu sắc. Trong bài thơ Những bóng người trên sân ga, tác giả đã khắc họa hình ảnh sân ga không chỉ như một không gian thực mà còn là biểu tượng của sự chia ly và nỗi buồn man mác. Bài thơ gợi lên những cung bậc cảm xúc khác nhau về sự biệt ly – một cảm giác luyến tiếc, cô đơn, nhưng cũng đầy xao xuyến và xúc động. Nỗi buồn ấy hiện lên qua từng hình ảnh con người tiễn biệt nhau: hai cô bé sát má vào nhau khóc sụt sùi, đôi tình nhân quyến luyến không rời, hai chàng trai lưu luyến nhắc nhau về nhiều lần, người vợ tiễn chồng với lời dặn dò tha thiết, hay hình ảnh người mẹ già lặng lẽ nhìn theo bóng con đi xa. Những con người ấy đều mang trong mình nỗi buồn của sự chia cách, của những lưu luyến, tiếc nuối và cả sự cô đơn khi phải rời xa người thân yêu. Giọng thơ nhẹ nhàng, thủ thỉ như những lời tâm sự, cùng với việc sử dụng điệp cấu trúc “Có lần tôi thấy…” khiến nỗi buồn trở nên da diết, lan tỏa khắp không gian. Đặc biệt, hình ảnh cuối bài – người mẹ già tiễn con đi, lưng còng đổ bóng xuống sân ga – chính là biểu tượng đau đáu nhất của sự chia ly với một nỗi buồn nhân văn sâu sắc: sự hy sinh, lo lắng và cả niềm mong ngóng, đợi chờ. Ở đây, sân ga không chỉ là nơi chứng kiến những cuộc tiễn biệt mà còn là không gian của những nỗi niềm, của sự trống vắng, cô đơn và mong nhớ khôn nguôi. Nguyễn Bính đã thành công trong việc truyền tải nỗi buồn chia ly bằng những hình ảnh bình dị, giàu sức gợi, khiến người đọc không khỏi bồi hồi, xúc động.